Lưu Mai tức giận đến mức phát run.
 Năm đó thôn nhà bà mất mùa, theo chân đại đội đến thôn Hạ Hà để lánh nạn đói, trên đường đi bị tách khỏi gia đình, một thân một mình gả đến đây. Không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, thiếu đi một phần sức nặng. Lúc ở nhà họ Hứa, bà chỉ lo vùi đầu làm việc, cái gì nhịn được thì nhịn, cố gắng không xung đột với người khác.
 Nhưng lần này Tôn Diễm Phương quá đáng lắm rồi. Thanh danh của con gái bà vốn dĩ đã không tốt, Tôn Diễm Phương lại rêu rao khắp nơi, Hứa Dao còn sống được nữa không! Con giun xéo lắm cũng quằn, Lưu Mai thở hổn hển tát Tôn Diễm Phương một cái.
 Hứa Dao chạy thẳng từ nhà cũ ra ngoài ruộng, thấy Lưu Mai và Tôn Diễm Phương đang lao vào đánh nhau, xung quanh có vài người can ngăn cho có lệ.
 Cô nhanh chóng chạy đến, vừa hỏi thăm, vừa mượn cớ can ngăn mà vừa cấu vừa cào trên người Tôn Diễm Phương.
 "Mẹ, mẹ có thấy Gia An đâu không?"
 Lúc này, Lưu Mai đã được kéo ra. Bà làm việc nặng nhọc quanh năm, sức lực không nhỏ như Tôn Diễm Phương, đánh nhau một hồi mà vẫn chưa mệt. Bà chẳng buồn sửa lại mái tóc bị kéo lỏng của mình, vội vã hỏi:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play