2.

“Đó là do ta uống nhiều nước thôi, tỷ tỷ nói rồi, uống nhiều nước thì nước sẽ chảy ra từ mắt.”

Ta dùng tay áo che mắt, tỷ tỷ nói rồi, đó không phải là nước mắt, là do uống nhiều nước mới chảy ra như vậy, nếu ngày nào cũng chảy nước mắt, thì phải có bao nhiêu chuyện buồn khổ chứ?

“Ừm!”

Hân nhảy từ trên tường xuống, đứng dưới gốc cây ngẩng đầu nhìn ta, trời hơi nắng, hắn nhíu mắt nhìn lên.

“Nghe nói ngày kia là sinh nhật của mẹ muội, huynh trưởng của ta đã đích thân nói với đại ca muội là sẽ tổ chức thật lớn, không biết mẹ muội thích gì?”

Hắn đứng đó hỏi một cách trầm tư.

Mẹ thích gì ư?

“Mẹ muốn tỷ tỷ về ngay lập tức, huynh làm được không?” Ta cúi đầu nhìn hắn, phấn khích hỏi.

Hắn không nói gì, lưng thẳng tắp, càng đi càng xa.

Làm được hay không, cũng nên nói một lời chứ!

Có phải hắn đi tìm tỷ tỷ của ta không? Tỷ tỷ nói Hoàng đế là lớn nhất, hắn là đệ đệ của Hoàng đế, chẳng phải là lớn thứ hai sao?

Thiên hạ đều là của Triệu gia, chắc chắn hắn có thể tìm thấy tỷ tỷ.

Ngày sinh nhật của mẹ, trước cửa nhà xe ngựa tấp nập, ngõ cũng bị chặn, cha nói đại ca với Hoàng thượng có mối quan hệ đặc biệt, nên người nhà càng phải cẩn thận lời nói và hành động.

Mẹ nói Hoàng thượng làm vậy, cũng vì chuyện hôn nhân của đại ca, dù sao những người cùng tuổi với huynh ấy đều đã có con, mà huynh ấy còn chưa thành thân, chắc chắn là mượn cớ này, muốn đại ca gặp nhiều cô nương hơn.

Lý do là gì cũng không quan trọng, đại ca tối qua đã ra ngoài, nói tối mới về nhà, ai đến gặp cũng không thấy huynh ấy.

Ta từ sớm đã đợi ở cửa, đợi vương gia kia đưa tỷ tỷ về.

Nhưng chỉ có Triệu Thập An đến muộn, tay mang theo một cái hộp.

Thấy hắn, ta vội chạy tới.

Nhìn trước sau trái phải một lần.

“Chẳng lẽ cái hộp này có gì đặc biệt? Trong đó giấu tỷ tỷ của ta sao?”

Ta ngạc nhiên tròn xoe mắt, cái hộp nhỏ như vậy, làm sao nhốt tỷ tỷ trong đó được?

Hắn cứng người, im lặng.

“Tỷ tỷ của ta đâu?”

“Ta không hề nói là có thể tìm thấy tỷ tỷ của muội.”

“Nhưng huynh cũng không nói là không tìm thấy mà!” Ta cầm cái hộp mở ra xem, trong đó chỉ có một bức tượng Phật bằng ngọc.

Trong đó không phải tỷ tỷ của ta.

Sinh nhật mẹ tỷ ấy cũng nhẫn tâm không về, tỷ tỷ thực sự không cần chúng ta nữa rồi.

Ta đưa lại cái hộp cho hắn, cúi đầu vào sân, không muốn nói thêm lời nào.

Nhưng hôm nay là sinh nhật mẹ, tỷ tỷ đã nói, cha mẹ đã trải qua quá nhiều sóng gió, ta không thể làm họ tức giận buồn phiền nữa, ta là một cô nương ngoan, ta sẽ nghe lời tỷ tỷ.

Ta lặng lẽ đứng sau lưng mẹ, nghe mẹ nói chuyện với các phu nhân khác.

Ai cũng hỏi về ba người ca ca của ta, hỏi họ đã đính hôn hay chưa? Nếu chưa, thì nhà họ có cô con gái cái gì mà hiền lành đức hạnh.

Hỏi về đại ca là nhiều nhất.

Mẹ nói chuyện hôn nhân của đại ca mẹ không quyết định được, khi nào muốn cưới, cưới ai, phải do huynh ấy tự nguyện.

Thế là họ lại hỏi mẹ ta rằng đại ca thích kiểu con gái như thế nào?

“Thích cười, tính tình điềm đạm, có thể cùng nó vượt qua mọi khó khăn.” Mẹ cười nói.

Ta nghe giống như mẹ đang nói về tỷ tỷ.

Hoàng hậu và Thái hậu đến chúc mừng sinh nhật của mẹ, điều này là đem lại vinh dự rất lớn cho nhà chúng ta.

Ai ngờ buổi trưa lúc bắt đầu tiệc, Hoàng thượng cũng đến, đại ca ta theo sau Hoàng thượng, mặt lạnh lùng, không hề tươi tỉnh vì Hoàng thượng đến.

Đây là lần đầu ta gặp Hoàng thượng, không ngờ ngài ấy lại nói nhiều như vậy.

Ngài cùng đại ca nói chuyện không ngừng, ý là ngài lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của đại ca.

Ngài ấy giới thiệu cho đại ca một cô nương rất xinh đẹp, đúng là một mỹ nhân, nhưng lại hoàn toàn cách xa kiểu con gái mà mẹ nói, rõ ràng là một tiểu thư quý tộc như trong sách vẽ, chưa từng chịu khổ, e rằng đại ca ta sẽ không thích nàng ấy đâu, Hoàng thượng càng nói, mặt đại ca càng đen.

Hoàng thượng bảo đại ca dẫn nàng ấy đi dạo, mặt đại ca đen như mực, nhìn rất khó chịu, nhưng vẫn dẫn nàng ấy ra ngoài.

Tính đại ca, chắc chắn phải làm cô nương đó khóc mới xong chuyện.

3.

Người lớn ngồi một chỗ nói chuyện, ta nghe một lát, cảm thấy chán vô cùng.

Lặng lẽ lẻn ra ngoài, hiện giờ ta là muội muội của Thượng thư, ca ca ta đang nổi bật trong triều đình, dù người khác có coi thường ta ngu ngốc, họ cũng không dám thể hiện ra mặt.

Ta hiểu điều này, tỷ tỷ nói không cần biết người khác có thật lòng với mình hay không, bản thân chỉ cần tự mình phân biệt được là đủ.

Ta phân biệt được, họ không tỏ vẻ khinh thường ta, chỉ vì ca ca ta.

Hôm nay có khá nhiều cô nương đến, nhà ta rất rộng, vườn trồng đầy hoa, đủ loại đủ màu.

Không giống như ở Biện Kinh, chỉ cần có một mảnh đất nhỏ, tỷ tỷ sẽ xới lên trồng rau, từ xuân đến thu, vườn nhà ta luôn xanh tươi.

Hoa rất đẹp, nhưng vẫn không bằng rau tỷ tỷ trồng, tuy không đẹp như hoa, nhưng thực tế.

Bây giờ trên bàn ăn nhà ta ngày nào cũng có rau tươi, ngày nào cũng có thịt, nhưng không được ngon như tỷ tỷ làm.

Các cô nương đều đã đi ăn tiệc, vườn hoa trống rỗng, ta nhớ tỷ tỷ, nếu tỷ ấy ở đây, chắc chắn sẽ kéo tay áo ta bảo ta đi ăn cơm.

“Tỷ tỷ, hôm nay nhà mình có nhiều người đến lắm, nhưng muội nhìn ra, cha mẹ và các ca ca đều cười gượng, nếu tỷ ở đây, mẹ dù chỉ ăn một bát mì trường thọ tỷ làm, cũng sẽ vui vẻ. Tỷ bảo muội không được làm cha mẹ buồn, nhưng sao tỷ lại làm vậy? Tỷ thật xấu, nhẫn tâm bỏ rơi chúng ta.”

“Cha bảo sẽ tìm một người chồng cho muội, gả muội đi, vì muội đã lớn rồi, không thể cứ ở nhà mãi.”

“Nhưng, muội sợ, muội sợ lấy chồng rồi sẽ không được về nhà chờ tỷ nữa, tỷ mau về được không?”

Ta ngồi xổm bên một khóm hồng, hoa hồng đỏ nở rực rỡ, cánh hoa như nhung, tỷ tỷ thích hoa hồng đỏ nhất.

Ta đưa tay muốn bẻ một cành, nhưng bị gai đâm vào ngón tay, chẳng mấy chốc máu chảy ra một giọt.

“Hoa có gai phải dùng kéo cắt, muội không biết à?”

Là Triệu Thập An.

Mặt hắn đen, nói chuyện không có cảm xúc, ta thực sự không biết hắn đang vui hay buồn.

Hắn ngồi xổm bên cạnh ta, lấy khăn lau máu cho ta, chỉ một giọt máu thôi, không đau.

“Có đau không?” Hắn lau rất cẩn thận, các ca ca chưa từng đối xử cẩn thận như vậy với ta.

“Huynh không biết ta từ nhỏ đã bị bệnh ngốc sao? Mà người ngốc thì không không biết đau.” Ta rút tay lại, nhìn hắn trả lời nghiêm túc.

Hắn mãi cũng không nói gì, đứng dậy đưa tay muốn kéo ta, tay đầy vết chai sạn, hắn là một vương gia, cũng là một tướng quân nơi biên cương.

Ta vịn tay hắn đứng dậy, ngồi lâu quá, chân hơi tê.

“Muội không ngốc.” Hắn nói.

Ta cười tươi, tỷ tỷ bảo ta có lúm đồng tiền, cười lên mới đẹp.

“Tỷ tỷ ta cũng nói vậy.”

“Muội thích hoa gì?”

“Ta không thích hoa, chỉ thích rau tỷ tỷ trồng, lúc nhà ta còn ở Biện Kinh, tỷ tỷ xới đất trồng rau khắp góc vườn, ta tưới nước mỗi ngày, nhìn chúng nảy mầm lớn lên, rồi trở thành món ăn trên bàn, lòng ta rất vui, ta không phải người vô dụng, cũng có thể giúp tỷ tỷ gánh vác.”

“Muội thích tỷ tỷ của mình như vậy à?”

“Huynh không hiểu đâu, khi chúng ta sống khó khăn, tỷ tỷ ta gầy như cây tre, nhưng không bao giờ để ta đói, mùa đông lạnh, tỷ ấy ôm chân ta vào lòng, ôm ta ngủ đến sáng, không ai dám cười chê ta ngốc, vì tỷ ấy sẽ liều mạng với họ!”

Người ta nói Ôn gia những năm đó sống khổ, nhưng họ không biết, duy chỉ có ta, không biết khổ là gì.

Hắn nhìn ta, cằm và khóe miệng toát lên vẻ kiên định.

“Tỷ tỷ của muội rất tốt, muội cũng rất tốt.” Hắn đưa bàn tay to vỗ nhẹ lên đầu ta.

Hắn rất cao, ba ca ca của ta đã cao rồi, nhưng hắn còn cao hơn, ta luông phải ngẩng đầu nhìn.

“Thật sao?”

“Ừm! Muội rất tốt.”

Đây là người đầu tiên ngoài gia đình nói ta rất tốt!

“Muội có biết vì sao Ôn Thượng Thư mãi không chịu cưới vợ không? Hoàng huynh của ta vì chuyện hôn nhân của ca ca muội mà lo đến bạc tóc.”

“Chắc vì chưa xuất hiện cô nương nào xứng đáng với huynh ấy?” Dù sao ta cũng chưa thấy huynh ấy đối tốt với cô nương nào ngoài ta và tỷ tỷ.

“Hoàng huynh từng nói, Ôn Thượng Thư từng từ chối hôn sự với nhà Tống Các lão, nói muốn cưới tỷ tỷ của muội, nhưng chuyện này bị huynh ấy và Tống tổng quản phá hỏng, dù Ôn Thượng Thư không nói, nhưng hoàng huynh nghĩ ngài ấy oán họ, trong lòng rất áy náy, nên luôn muốn tìm cho ngài ấy một cô nương tốt.”

Ta thấy hắn nói rất nghiêm túc, chẳng lẽ có chuyện như vậy thật?

Ta nghiêng đầu nhìn, không hiểu rõ ý hắn nói cho lắm, đại ca ta muốn cưới tỷ tỷ thật sao?

“Thật vậy à? Hoàng thượng và Tống tổng quản thật đáng ghét.” Tỷ tỷ mà lấy đại ca, tỷ ấy sẽ không bỏ rơi gia đình thế này.

Triệu Thập An nhìn ta, mở miệng, dường như muốn nói gì, cuối cùng lại im lặng.

Nhưng đại ca thật sự muốn cưới tỷ tỷ sao?

Huynh ấy thích tỷ tỷ sao? Nhưng tỷ tỷ không nói, huynh ấy cũng chưa từng đề cập!

Chỉ có mẹ từng nói, muốn đại ca cưới tỷ tỷ.

Tỷ tỷ lại không đồng ý, ta từng hỏi tại sao.

Tỷ tỷ nói, thích một người chỉ cần thích là được, nếu có thêm thứ khác, không cần cũng được! Chẳng lẽ tình cảm của đại ca không chỉ là thích? Nếu không, sao tỷ tỷ lại không chịu gả?

Ta không hiểu rõ, nhưng tình cảm của đại ca không chỉ là thích thôi sao?

“Thì ra chuyện yêu đương trên đời này lại là chuyện khó nhất!” Ta thở dài.

“Nói như muội hiểu lắm vậy.” Triệu Thập An cười nói.

Hắn cười lên không còn vẻ hung dữ nữa, có chút vẻ thanh niên trẻ trung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play