1.

Mọi người đều nói ta ngốc, chỉ có tỷ tỷ là không chê ta.

Tỷ ấy thường nói: “Bảo Châu của chúng ta xinh đẹp nhất, Bảo Châu của chúng ta thông minh nhất, Bảo Châu của chúng ta chính là cô nương tốt nhất trên thế gian.”

Nhưng tỷ tỷ lại không biết, tỷ ấy mới là cô nương tốt nhất thế gian này.

Tỷ tỷ che chở cho ta từ năm này qua năm khác, chưa từng một lần than thở.

Trong những năm tháng mà cha mẹ và các ca ca không thể bảo vệ ta, tỷ ấy đã bảo vệ ta rất kỹ càng.

Tỷ tỷ thường nói một câu: “Bảo Châu à! Muội xem, cuộc sống rồi sẽ có hy vọng mà.”

Ta cũng không biết mình phải hy vọng điều gì, nhưng tỷ tỷ hy vọng điều gì, ta sẽ cùng tỷ ấy hy vọng điều đó.

Hy vọng hy vọng, cuối cùng cha mẹ và các ca ca đều bình an trở về, ta chuyển đến sống trong phủ lớn, trở thành tiểu muội của Ôn Thượng thư.

Ta muốn ăn gì, mặc gì, đeo gì đều có, rõ ràng cuộc sống đã trở nên tốt đẹp, nhưng ta lại mất đi tỷ tỷ của mình.

Tỷ tỷ nói phải về quê lấy Cẩu Đản đầu làng, đợi tỷ ấy lấy chồng rồi, lại quay về Biện Kinh, khi đó sẽ đến đón ta, rồi ta sẽ có thể ở bên tỷ ấy mãi mãi.

Nhưng không thấy tỷ tỷ đâu nữa, tỷ ấy không lấy Cẩu Đản trong làng, cũng không trở về Biện Kinh.

Tỷ tỷ không cần ta nữa, tỷ ấy bỏ rơi ta rồi.

Đại ca phái người đi tìm tỷ tỷ, nhưng mãi vẫn không có tung tích gì.

Mẹ khóc đến suýt ngất, miệng thì thầm trách tỷ tỷ là đứa con nghịch ngợm, muốn làm mẹ đau buồn đến chet hay sao!

Cha ta ngồi dưới hiên nhà, suốt ngày không ăn không uống không nói chuyện.

Nhị ca và tam ca cứ cau mày, không ngừng thở dài.

Ta kéo đại ca hỏi tỷ tỷ đi đâu rồi?

Tỷ ấy có phải không cần ta nữa không?

Đại ca thường ngày rất nghiêm khắc, lại ít nói.

Chỉ hôm đó huynh ấy xoa đầu ta, nhẹ nhàng nói: “Người tỷ tỷ thích nhất là muội, sao lại không cần muội được? Tỷ tỷ sẽ trở về mà.”

Nói xong lời này, huynh ấy còn mỉm cười.

Đại ca rất giỏi, thế nên ta tin lời huynh ấy.

Ta từ nhỏ đã không thích khóc, nghe nói người bị bệnh ngốc thường như vậy.

Tỷ tỷ đi rồi, ta để món bánh hoa đào mà tỷ ấy thích nhất trong tủ, bánh hoa đào đã mốc rồi mà tỷ ấy vẫn chưa trở về.

Mẹ làm cho ta và tỷ tỷ một bộ trang sức bằng hồng ngọc, ta đặt bộ trang sức đó trên bàn trang điểm, ngày nào cũng nhìn, mong một ngày nào đó tỷ tỷ sẽ bất ngờ trở về, ôm lấy bộ trang sức đó ngắm nghía, rồi xoa đầu ta nói: “Bảo Châu của chúng ta lớn rồi, biết thương tỷ tỷ rồi.”

Trang sức bám đầy bụi, ta lau đi lau lại, tỷ ấy vẫn chưa về.

Ta khóc lóc đi tìm đại ca, mùa xuân đã qua rồi, sao tỷ tỷ vẫn chưa về?

Đại ca đang vẽ tranh, người trong tranh có đôi mắt cong cong, một bím tóc buông xuống trước ngực, trên người mặc áo vải xanh cũ như tỷ tỷ.

Người trong tranh là tỷ tỷ, chính là tỷ tỷ của ta.

“Đằng sau nhà có cây hòe già rất cao, muội cùng đại ca dời thang, lên cành cây đợi tỷ tỷ đi, nếu tỷ ấy trở về, muội sẽ nhìn thấy ngay.”

Đại ca dời thang, cùng ta ngồi trên cành cây một ngày.

Giờ là mùa hè, nhưng cũng không nóng lắm, còn có chút gió nhẹ.

“Đại ca, muội muốn ăn hoành thánh do tỷ tỷ làm.” Ta nuốt nước miếng.

“Ta cũng vậy.” Huynh ấy cúi đầu, không biết nghĩ gì, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Đại ca bận rộn lắm, làm gì có thời gian ở bên ta hàng ngày.

Ta mỗi ngày không có việc gì làm, liền leo lên cành cây ngồi một mình.

Nhìn xa xa, thành Đông Kinh lầu cao tầng tầng lớp lớp, cứ chắn tầm nhìn của ta, ta phải rướn cổ lên, muốn nhìn xa hơn, xa hơn nữa.

Mùa hè tỷ tỷ thường may áo lót vải mỏng mới cho ta, bởi vì ta thích vận động, mồ hôi nhiều, phải có mấy cái để thay mới tốt.

Ban đêm ta ôm bức tranh của tỷ tỷ ngủ, nói thầm với bức tranh.

“Tỷ tỷ, muội lại cao thêm rồi, áo lót mặc vào đã chật rồi, tỷ khi nào mới về nhà?”

Mẹ đến tìm ta, tình cờ nghe thấy, lại ôm ta khóc một trận nữa.

Mẹ luôn nói tỷ tỷ là phúc tinh của nhà chúng ta, nếu không có tỷ ấy, thì sẽ không có Ôn gia như bây giờ.

Tỷ tỷ cũng là tim gan của cha mẹ, không tìm thấy tỷ ấy, họ không biết đã đau khổ bao nhiêu.

Ta không đau khổ, ta sẽ đợi tỷ tỷ về, luôn nghe lời tỷ, hàng ngày ăn uống ngủ nghỉ tốt, sống vui vẻ, tỷ ấy biết ta nghe lời, nhất định sẽ trở về.

Mẹ cho ta rất nhiều bạc vụn, ta không tiêu một lượng nào, đều tích trữ trong hộp tiền, hàng ngày lấy ra đếm một lần.

Tỷ tỷ thích đếm tiền nhất, mỗi khi đếm, tỷ ấy đều cười tươi, mắt cong cong, nói: “Bảo Châu, muội xem chúng ta lại tiết kiệm được nhiều tiền hơn rồi, đợi muội lấy chồng, tỷ nhất định sẽ tiết kiệm chuẩn bị cho muội một bộ hồi môn dày dặn.”

Giờ ta cũng có tiền rồi, ta muốn tiết kiệm của hồi môn cho tỷ tỷ.

Bên kia bức tường, là một sân lớn rộng rãi và sáng sủa.

Mỗi sáng sớm đều có người hò hét, hoặc múa đao hoặc chơi kiếm.

Hắn cao lớn, mặt không trắng như các ca ca của ta, cằm vuông vức, trông vừa nghiêm nghị vừa oai hùng.

Khi múa kiếm, cây kiếm bạc như dính vào tay hắn, bay lượn khéo léo, rất đẹp mắt.

Ta nhìn xa mệt rồi liền nhìn người bên kia tường, hắn rất thích mặc một bộ áo giáp đen, trông đôi chân rất dài.

Tỷ tỷ từng nói, nam nhân đẹp hay không không quan trọng, quan trọng nhất là chân phải dài, nam nhân chân dài mới không ngại làm việc nặng.

Ta biết hắn.

Hắn là Hoài Vương, tên là Triệu Thập An, là một vị tướng quân trẻ tuổi trấn thủ biên cương, gần đây mới về kinh.

Tước hiệu của hắn tiếp nhận từ một người thúc thúc phản loạn, tình thân hoàng gia lạnh nhạt, ban cho hắn một tước hiệu như vậy, chính là muốn hắn luôn tỉnh táo.

Ta thích tự nói chuyện một mình, hắn có khi nghe thấy, sẽ hỏi một câu, ban đầu đứng nghe, sau đó lại ngồi trên tường.

Ta kể về tỷ tỷ, ba ngày cũng không chán.

Hắn không thích cười, cũng không ngắt lời, coi như là một người rất biết lắng nghe.

Chỉ là đôi khi hắn dường như còn ngốc hơn cả ta.

Ta kể về chuyện ta cùng tỷ tỷ sống ở nhà kho bên bờ sông Biện, chuột ở đó còn to hơn mèo, tỷ tỷ cởi giày ném đi, con chuột đó lại tha giày của tỷ ấy đi mất, ngày hôm sau tỷ ấy bị thiếu một chiếc giày.

Tỷ tỷ vẫn phải đi làm, nên mang giày của ta, còn ta thì mang một chiếc giày của tỷ tỷ, ngồi bên sông đợi tỷ ấy.

Hắn hỏi tại sao không mua một đôi giày mới mà đi?

Nói xem, hắn có ngốc không chứ?

Tiền của tỷ tỷ ta là để dành thuê thuyền, nếu mua giày, số tiền thiếu đó phải mất mấy ngày mới kiếm lại được đây?

Đợi hết giờ làm, tỷ tỷ ngồi bên sông đan giày cỏ, chiều hôm đó dường như khác biệt, trời vàng vàng, ánh sáng mờ mờ chiếu lên tỷ ấy, vừa kiên cường vừa dịu dàng.

Tỷ tỷ đan xong giày cỏ, đi tới đi lui trước mặt ta, nói rằng còn thoải mái hơn giày vải.

Ta hỏi Triệu Thập An, hắn đã từng mang giày cỏ chưa?

Một ngày nhân lúc tỷ tỷ ngủ, ta lén mang thử, không hề thoải mái, chân đau nhức, tỷ tỷ lại đi đôi giày như vậy, làm việc ở bến cảng.

Làm việc suốt cả ngày.

Không biết vì sao, nước trong mắt ta dường như đã đầy, đầy đến mức không chứa nổi một giọt nào nữa, chỉ có thể tràn ra, liên tục tràn ra.

Hắn ngồi trên tường nhìn ta, rất lâu sau mới nói: “Muội đừng khóc, nếu tỷ tỷ của muội biết muội khóc, sẽ buồn lắm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play