Nàng ấy khoác áo choàng có mũ lớn, đầu đội mũ da cáo trắng, lúc đi bước thì sải chân rất rộng, trông rất thoải mái phóng khoáng, đúng như Bảo Châu từng nói, khi nàng ấy cười thì con mắt cong cong, má đầy đặn, da trắng sáng, nếu mà không nói thì ai mà đoán ra nàng ấy đã hai mươi lăm tuổi chứ?
Thế mà, cả nhà đều bảo nàng ấy đen, không biết lúc không đen thì còn trắng đến cỡ nào nữa.
Tính nàng ấy đúng là cực tốt, không kén cá chọn canh, nói chuyện thì thú vị, kiến thức uyên bác, nói chuyện với nàng ấy mấy ngày liền cũng không thấy chán, quan trọng là còn nấu ăn cực kỳ ngon.
Bảo Châu cũng thích bện một bím tóc, lấy chồng rồi vẫn không đổi, hóa ra là học theo Bảo Ngân.
Nàng ấy cũng thế, mái tóc đen dày bện lại thành một bím tóc, lúc quay người bím tóc hất lên một cái, không biết đẹp đến bao nhiêu.
Từ lúc nàng ấy trở về, ngày nào đại ca cũng về nhà thật sớm, thường ngày mọi người hay quây lại trò chuyện trong phòng mẹ, nhưng đại ca rất hiếm khi tới, huynh ấy bận rộn, mỗi ngày không biết bao nhiêu thiếp mời gửi đến phủ. Từ lâu lắm rồi huynh ấy vẫn luôn ngủ ở ngoài.
Nhưng từ lúc Bảo Ngân về, thì đại ca về nhà một cái là không gặp khách nữa, người ta mời cũng không đi.
Dường như dại ca rất thích chọc Bảo Ngân, nàng ấy bèn hếch cằm không phục mà đốp chát lại, rồi đại ca cứ thế nhìn nàng mà cười, trong mắt chỉ có mỗi Bảo Ngân.
Cả nhà ai cũng biết đại ca muốn cưới nàng ấy, chỉ mình nàng ấy không biết.
Ngày nọ, họ đứng dưới mái hiên trò chuyện, nói lâu lắm, nàng ấy ngửa đầu nói, đại ca cúi đầu nghe, nàng ấy vui thì nở nụ cười giòn giã, không vui thì nghiêng đầu trừng đại ca, đại ca đưa tay vò tóc trên đầu nàng ấy, thế là nàng lại vui lên, cặp mắt kia sáng như chứa cả bầu trời sao.
Nhị ca và Tuệ Nương cùng nhìn họ, nhìn một lúc nhị ca lại rơi lệ.
Huynh ấy nói, Tuệ Nương, nàng xem kìa, họ có xứng đôi không cơ chứ? Tủi nhục của đại ca, chỉ mình muội ấy hiểu, ngày đó nếu không có Bảo Ngân thì mẹ đã chết rồi, nếu mẹ chết thì bọn ta còn sống sao được nữa? Lúc đại ca khổ nhất, Bảo Ngân là người chèo chống đưa cả nhà tiến về phía trước, muội ấy đã nói với đại ca rất nhiều về cốt cách khí khái, đại ca nói, nếu không nhờ muội ấy thì đại ca đã chết lâu rồi.
Gọi Bảo Ngân là ân nhân cứu mạng thì lại quá nông cạn.
Sau này đại ca cưới nàng ấy, đám nữ nhân trong kinh có ai mà không ngưỡng mộ cơ chứ? Không phải ngưỡng mộ việc nàng ấy lấy được thượng thư, mà là ngưỡng mộ cách đại ca đối đãi với nàng.
Nàng ấy gả vào Ôn gia, Ôn gia vừa là nhà chồng lại vừa là nhà mẹ đẻ của nàng ấy, nàng ấy làm nũng với cha mẹ, dạy dỗ Bảo Châu không mềm miệng cũng không mềm tay, mặc dù nàng ấy không làm chủ nhà, nhưng người trong nhà nào có ai không kính trọng nàng bảo vệ nàng?
Đại ca đối đãi với nàng, còn hơn cả sinh mạng.
Vấn tóc vẽ mày, ôm nàng hôn nàng, chưa từng phải tránh mặt ai, cặp mắt hoa đào ấy, không chứa được ai khác nữa.
Qua bao nhiêu năm, nàng ấy cười lên vẫn như thuở ban đầu gặp gỡ.
Phiên Ngoại 2: Thường Ngày
Hôm nay Ôn Túc nghỉ phép, không phải vào triều. Mặt trời mùa hè mọc sớm, đã chiếu vào khung cửa sổ. Ôn Túc dậy sớm, đã đọc sách được nửa giờ, rồi dẫn Triêu Vinh viết chữ nửa giờ nữa, cùng ăn sáng với cha mẹ, để Triêu Vinh ở lại với ông bà.
Khi hắn trở về phòng, người trên giường vẫn chưa tỉnh, chăn phủ kín đầu, một đôi chân to lớn đặt ở bên ngoài.
Ôn Túc đi tới, nhẹ nhàng kéo chăn ra, tóc nàng đã rối bời từ lâu, một phần lớn che kín mặt. Hắn ngồi bên giường, nhẹ nhàng vén tóc ra khỏi mặt nàng.
Người đang ngủ có đôi má hồng hào, khóe mắt có một nếp nhăn nhỏ do cười, có lẽ vì hô hấp không thông, miệng hơi mở.
Nàng như mọc rễ trong trái tim hắn, nhìn thế nào cũng không đủ, Ôn Túc cúi đầu hôn lên vầng trán đầy đặn của nàng.
“Bảo Ngân, dậy đi nào, ăn no rồi lại ngủ tiếp.”
Hắn đưa tay ôm nàng vào lòng, nàng đưa tay vòng qua vai, cằm tựa vào cái cổ dài của Ôn Túc mà cọ nhẹ.
“Thiếp còn muốn ngủ thêm chút nữa!” Nàng lẩm bẩm.
“Phải ăn sáng đã, ăn no rồi ngủ tiếp có được không?” Ôn Túc kiên nhẫn dỗ dành.
Bảo Ngân lắc đầu, ôm chặt hơn.
Ôn Túc không còn cách nào, tính hắn không tốt, nhưng không hiểu sao đối với nàng lại có vô số kiên nhẫn.
Ôn Túc cứ để nàng nằm lì như thế, qua khoảng nửa khắc, nàng cuối cùng cũng khó khăn mở mắt, ngáp một cái thật to, trong mắt lấp lánh nước mắt, ngẩng đầu hôn lên nốt ruồi ở khóe môi hắn.
Nàng lề mề xuống giường, Ôn Túc đã đổ sẵn nước rửa mặt cho nàng, không nóng không lạnh, vừa đủ ấm. Nàng rửa mặt đánh răng, ngồi trên ghế nhìn phu quân mình, hắn cầm lược, thuần thục búi tóc cho nàng.
“Ôn Thượng thư, tối qua thiếp mơ thấy chàng nói rằng xuân dược hôm đó là do chàng tự hạ. Chàng nói xem, giấc mơ này có thật không?” Nàng quay đầu nhìn Ôn Túc, khóe miệng cười đầy tinh quái.
Động tác trên tay hắn dừng lại một chút, rồi tiếp tục búi tóc cho nàng.
“Dù không phải tự tay ta hạ, nhưng ít nhất ta cũng là đồng lõa. Hôm đó ta đến nhà Tống các lão ăn tiệc, trong triều có người không bằng lòng với ta, muốn hạ thuốc để ta mất mặt. Chuyện này ta đã biết từ lâu, chỉ là không vạch trần, uống hết nửa ly rượu có thuốc, nghĩ rằng nếu nàng không quan tâm ta, ta cũng không chết ngay được.”
Hắn nói chậm rãi, Bảo Ngân cười một tiếng, chuyện này nếu không phải hoàng thượng vô tình nói ra, có lẽ nàng cả đời cũng không ngờ tới.
“Ai mà không biết ta muốn cưới nàng? Chỉ có nàng là không biết gì. Hôn ta rồi chạy mất, ta không dùng chút thủ đoạn nhỏ thì bây giờ có khi vẫn đang cô đơn!”
Huynh ấy cười khẽ, giọng trầm ấm dễ nghe.
Khi đó Ôn Túc chưa kịp thích một cô nương nào, vì cứu gia đình, vì Đại Khánh, không thể không nhượng bộ người khác, niềm kiêu hãnh, cốt cách của hắn đều bị đánh tan.
Khi Ôn Túc còn mờ mịt, nàng xuất hiện, xuất hiện bất ngờ nhưng lại rất đỗi tự nhiên.
Nàng mang theo Bảo Châu, cuộc sống không quá tốt, nhưng mỗi lần gặp nhau, nàng đều cười, cười mà vạch kế hoạch cho tương lai, dường như chỉ cần nàng muốn, cuộc sống sẽ tiến về phía nàng.
Ôn Túc nhìn nàng nấu ăn, nghe nàng nói, chợt thấy mình cũng có tương lai, đã có tương lai, cắn răng cũng phải chịu đựng.
Nàng lanh lợi, gan dạ, trên đời không có gì làm khó được nàng, chỉ duy nhất về chuyện của hắn, nàng dường như luôn không hiểu.
Ôn Túc vì nàng mà từ chối hôn sự, nàng lại nghĩ đến chuyện gả cho người khác, làm sao hắn chịu nổi?
Hai năm không dài không ngắn, hắn chờ được, chỉ là chút thủ đoạn nhỏ, ai ngờ nàng lại tin chứ?
“Bảo Ngân, nàng không giận sao?” Ôn Túc búi tóc xong, quay về trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng.
Nàng cười híp mắt, rõ ràng là vẻ đắc ý.
“Tại sao lại giận? Chàng làm vậy chỉ vì muốn cưới thiếp thôi mà, đã là vì thiếp, thiếp dĩ nhiên rất vui, giống như dù chàng cao thế nào, thì khi nhìn thiếp vẫn cúi đầu, chàng thích thiếp, thiếp rất vui.”
Nàng ngẩng đầu hôn lên môi Ôn Túc, hắn liền đưa tay ôm eo nàng, từ từ nhắm mắt lại, trên đời này không ai hiểu hắn như nàng.
Khi họ ra ngoài, đừng nói bữa sáng, đã gần đến giờ ăn trưa luôn rồi, Triêu Vinh đang đá cầu trong sân, thấy cha mẹ, giọng non nớt nói: “Cha, cha cứ chiều mẹ đi! Có dâu nào lại ngủ đến trưa mới dậy thế này?”
Nó giống cha, nhỏ nhắn nhưng là một mỹ nhân, chỉ có điều cũng y hệt cha nó, không thích cười.
Bảo Ngân nghe Triêu Vinh nói, không có chút xấu hổ, ngồi xổm trước Triêu Vinh, bóp má phúng phính của cô bé.
“Con còn nhỏ, dĩ nhiên không hiểu lợi ích của việc ngủ nướng, mẹ ngủ nhiều hơn cha, có phải trông trẻ hơn không?”
“Rõ ràng cha đẹp hơn.”
“Triêu Vinh à, đừng ỷ ông bà thương mà cái gì cũng dám nói với mẹ, mẹ còn trẻ lắm, đẹp và trẻ hơn cha nhiều.”
“Cha lừa thế mà mẹ cũng tin à? Mẹ, mẹ cũng ba chục tuổi rồi, phải trưởng thành lên.” Triêu Vinh thâm trầm nói một câu, xoa đầu mẹ rồi lại tiếp tục đi đá cầu.
Bảo Ngân lắp ba lắp bắp mãi không phản bác được câu nào.
“Nàng đương nhiên là người đẹp nhất, trẻ trung nhất trên đời rồi, không ai so được với nàng hết.” Ôn Túc cười dỗ nàng.
Nàng gật gù, đương nhiên là nàng tin lời hắn nói, vì nàng biết, trong lòng Ôn Túc nàng chính là như thế thật.
Năm rộng tháng dài, nàng đã có những điều tốt đẹp nhất, còn có gì mà không hài lòng nữa chứ?
[HẾT]