18.
“Tuổi còn nhỏ, mà mồm miệng nhanh nhảu!” Một ông quan hơi mập, râu cũng dài, trông có vẻ là một vị quan nhất phẩm, bỗng thốt lên một câu như thế.
“Đại nhân quá khen rồi.” Ta khiêm tốn đáp.
Ta lướt nhìn qua Ôn Túc, cái đầu của huynh ấy nhét đầy sắt hay gì? Sao mà cứ cúi mãi không ngẩng lên được.
“Mọi người nghe rõ chưa? Quản tốt việc của mình, đừng nhúng tay quá sâu vào chuyện người khác. Thôi được rồi, đến đây thôi, về đi! Ta còn có chuyện muốn nói với Bảo Ngân và Như Sơ.”
Hoàng đế lệnh cho mọi người giải tán, nào ai còn dám ở lại, chỉ là các nương nương không cần phải đi nhanh như vậy đâu, ta không ăn thịt người mà.
“Bảo Ngân à! Nói thật cái chuyện mắng người này, ta chỉ phục mình cô thôi, mắng thật dễ hiểu, không một từ thô tục, mà vẫn có thể làm người khác mất mặt, dẫm nát không thương tiếc. Ngày sau nếu ta lại có nhu cầu, cô đừng từ chối đấy.” Hoàng đế đùa cợt nói.
“Bệ hạ đùa rồi.” Ta mặt không biến sắc đáp.
“Như Sơ, ngươi đưa Bảo Ngân ra khỏi cung đi, dù sao Tống tổng quản cũng già rồi, không thể việc gì cũng nhờ ông ấy, đưa nàng đến cổng cung rồi hãy quay lại.”
“Ôn thượng thư hẳn rất bận rộn, dân nữ không dám làm phiền. Bệ hạ tùy ý chỉ người khác đưa ta ra ngoài cũng được.”
“Hắn không phải Ôn thượng thư của nhà cô sao? Đưa cô một đoạn có gì không ổn? Cũng không làm trễ nãi việc gì, đi đi!”
Hoàng đế đã nói vậy, ta cũng không dám từ chối, liền bước theo sau Ôn Túc.
Cái gì mà Hoàng hậu nương nương muốn gặp ta, thực ra đều là lừa ta thôi, người ta nói lòng vua khó đoán, điều này xem ra rất đúng rồi!
Tường cung sâu thẳm, nhìn kiểu gì cũng thấy cô quạnh.
Huynh ấy đi phía trước, lưng thẳng tắp, gió thổi, áo đỏ bay phấp phới, như một đóa hoa nở giữa trời, dáng vẻ thanh cao như văn nhân nhưng không cố chấp, có tài trị quốc, tâm tính lại vô cùng kiên định, lại có khí độ.
Như vị ngự sử kia, mắng huynh ấy suốt hai năm, huynh ấy cũng chịu đựng, không nói một lời, dung mạo lại tuấn tú, tiền đồ không cần nói, quan nhị phẩm ba mươi mốt tuổi. Huynh ấy quá tốt, tốt đến nỗi ta cảm thấy mình thật không xứng.
“Ôn Túc.” Đây là lần đầu tiên ta gọi tên huynh ấy.
Huynh ấy quay lại nhìn ta, ánh mắt trong sáng, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Sao vậy?”
“Huynh không phải từng hỏi ta tại sao không đồng ý mối hôn sự của chúng ta sao? Vì huynh quá tốt, tốt đến mức ta cảm thấy mình không xứng, thê tử của huynh nên là một cô nương tinh thông cầm kỳ thi họa, có thể nói chuyện cổ kim với huynh, giúp huynh quản lý gia đình, nhưng ta thì không thể.” Ta biết, những gì ta giỏi, đều không phải là những gì huynh ấy cần.
“Người nào xứng với ta, tất nhiên là do ta quyết định.”
Ngày hôm đó về nhà, ta liền dọn về Ôn gia, ta có trốn tránh cũng không còn ý nghĩa nữa, dù sao huynh ấy cũng đã nói rồi, huynh ấy muốn cưới ai, khắc tự sẽ biết, là ta nghĩ quá nhiều thôi.
Ôn gia nhân khẩu đơn giản, nhị tẩu quản gia rất giỏi, mấy năm trong tù có lẽ đã mài mòn hết ý chí làm quan của cha, ông mỗi ngày viết chữ vẽ tranh, hoặc đi dạo chơi chim đánh cờ, ta rảnh rỗi không có việc gì làm, cũng theo ông viết chữ.
Viết như thế nào tạm không nói, nhưng ta có sự kiên trì, nhận biết được ngày càng nhiều chữ, cha thấy mà vui mừng.
Chỉ có Bảo Châu là ở lì ở nhà mẹ đẻ không muốn về, mặt của Vương gia ngày càng đen, ta và nhị tẩu bàn bạc, đặc biệt dọn dẹp một gian viện, để Vương gia cũng dọn vào, sắc mặt của Vương gia lập tức tốt lên, còn mang đến nhiều vải vóc, trang sức, bảo nhị tẩu chia cho các nữ quyến trong nhà.
Các ca ca đều không bằng lòng với chuyện này, không bằng lòng thì cũng kệ các huynh ấy! Ai thèm quan tâm đến bọn họ! Dù sao cha mẹ vợ chồng người ta cũng rất vui.
Mẹ mắt không tốt, muốn may áo thêu hoa đã không thể nữa, ta và Bảo Châu hàng ngày ngồi trò chuyện cùng mẹ, có người mời dự tiệc mẹ liền dẫn hai người chúng ta đi cùng, nhị tẩu nếu rảnh rỗi thì cũng đi theo.
Vì vậy Ôn thượng thư và Hoài Vương cũng đích thân đưa đi rồi lại đón về, mỗi lần đi tiệc ta đều cảm thấy các nữ quyến nhà người khác thấy ta đều run rẩy, như bước trên băng mỏng, không muốn nói chuyện với ta.
Nhưng họ thích nhị tẩu, liên tục tìm hiểu về Ôn Túc, lại hỏi sở thích của Ôn Túc, lại đối với mẹ ta vô cùng ân cần chu đáo, ta và Bảo Châu ngồi một bên lắng nghe.
Bảo Châu bây giờ cũng có khí chất của vương phi, nhưng khoản làm người ta tức giận thì e là học từ ta rồi.
“Hôn sự của đại ca ta ai cũng không thể làm chủ, hay các người đi hỏi hoàng thượng xem thử?”
Mặt muội ấy trầm xuống, ai còn dám hỏi nữa?
Đi mấy lần rồi cũng thấy chán, ta không đi nữa, mẹ ta và Bảo Châu cũng không đi, nhị tẩu thỉnh thoảng không thể không đi đôi ba lần, đều là giao tiếp xã giao, không còn cách nào khác.
Trời lạnh, Bảo Châu đã mang thai hơn bảy tháng, cha mẹ lấy cớ sắp Tết đuổi muội ấy về.
Không biết vương gia dỗ thế nào, mà muội ấy bốn năm ngày mới tới một lần, muội ấy không đến, ta càng nhàn rỗi, mỗi tối thắp đèn hoặc viết chữ hoặc thêu thùa may vá, lớn thế này rồi cũng là lần đầu tiên rảnh rỗi như vậy.
Hôm đó gió tuyết rất lớn, Ôn Túc không về ăn cơm, phái người về nói buổi tối có tiệc, trong nhà liền ăn cơm sớm, cha mẹ đi ngủ sớm, ta cũng đuổi người hầu đi ngủ sớm.
Thực ra ta chẳng cần ai hầu hạ, nhưng mẹ không đồng ý, kiên quyết đưa hai nha hoàn mười ba tuổi đến, mỗi ngày chải đầu, dâng trà rót nước.
Ngoài trời gió bấc cuộn tuyết, nghe thật đáng sợ, trong phòng lò sưởi ấm áp, ta xõa tóc chỉ mặc áo trong, ngồi trên giường xem quyển sách cha mới đưa.
Sách ghi chép các truyền kỳ quái lạ, truyền thuyết dân gian, cực kỳ thú vị, bất tri bất giác đã đêm khuya rồi.
Tiếng gõ cửa vang lên, ta khoác áo ra mở cửa.
Ngoài cửa là gã sai vặt của Ôn Túc, tên gọi Tùng Mặc.
“Đại thiếu gia hôm nay uống nhiều rượu, về liền muốn tắm, bình thường không gọi người hầu hạ, bây giờ vào phòng tắm đã hơn nửa canh giờ rồi, nô tài gọi mấy lần cũng không đáp, khó khăn lắm mới đáp, ngài ấy nói đầu choáng váng, không ra được, bảo nô tài đến tìm tiểu thư qua giúp.”
Đây là chuyện gì vậy trời? Huynh ấy không cho người khác vào, lại muốn ta giúp, ta là thiếu nữ chưa chồng đấy, người ta nghĩ ta thế nào đây?
Nhìn ánh mắt Tùng Mặc kìa, ta có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nỗi oan này.
“Ngươi qua hỏi thử nhị ca và tam ca xem sao?”
“Thiếu gia chỉ cần tiểu thư thôi ạ.”
Ta nhớ đến vết sẹo trên người huynh ấy, thôi vậy!
Dù sao cũng không phải chưa từng thấy qua, ta cũng không có thanh danh gì đáng kể cả, qua chuyện ở hoàng cung lần trước, ai còn dám lấy ta nữa? Thấy ta chắc đều đi đường vòng hết thôi.
Ta mặc váy bông, khoác áo choàng, theo Tùng Mặc đi tới viện của huynh ấy.
Đây là lần đầu ta tới đây, cũng không khác gì nơi khác, mùa đông tiêu điều, tuyết đã sâu đến mắt cá chân, ta gõ cửa phòng tắm, gọi tên huynh ấy, một hồi lâu huynh ấy mới đáp gọi ta vào, nhưng sao ta nghe giọng huynh ấy lại khàn khàn khó hiểu thế nhỉ, cứ thấy không đúng chỗ nào đó?
Ta đẩy cửa bước vào, phòng tắm có một bồn nước rộng tám thước dài mười thước, bên cạnh có giường, khăn vải, xà phòng đặt trên giường, huynh ấy dựa vào thành bồn, tóc còn vấn, quần áo lộn xộn chất đống bên cạnh, nước trong bồn không chút hơi ấm, nhưng huynh ấy lại nhắm mắt, mặt đỏ ửng, môi mỏng hé mở, thở hổn hển.
“Sao lại thế này?”
Ta bước tới gần nhìn, trong phòng dù có lò sưởi, nhưng nước là nước lạnh, huynh ấy để ngực trần, quần vẫn mặc trên người.
“Bảo Ngân…” Huynh ấy mở mắt, khóe mắt đỏ rực, ánh mắt ngấn lệ.
Vết thương cũ trên người huynh ấy đã lành, nhưng vết sẹo vẫn còn.
“Huynh bị hạ thuốc rồi?” Ta cắn môi nhìn.
Huynh ấy đã thế này rồi, còn có thể là gì nữa? Đang yên lành, ai lại muốn hại huynh ấy như vậy? Làm sao mà lại chịu đựng được tới tận bây giờ?
“Bảo Ngân…” Huynh ấy lại khẽ gọi.
Ta nhìn huynh ấy, sợ là đã mất đi ý thức, xuân dược độc hại, nếu giải không kịp, sợ sẽ chết bất đắc kỳ tử, hoặc lòng ta thực sự đã sinh ra tư tâm, không muốn tìm thuốc giải cho huynh ấy.
Ta cởi áo choàng, ngồi bên bồn nước nhìn đôi mắt mơ hồ của huynh ấy, người hạ thuốc thật ác độc! Thừa biết huynh ấy coi trọng gì nhất, vậy mà lại muốn phá hủy, nếu hôm nay huynh ấy mất mặt ở bên ngoài, với tính cách này, chắc chắn sẽ tự sát.
“Là ta, Bảo Ngân đây.” Ta nâng mặt huynh ấy lên, cúi đầu hôn lên môi, hơi nóng làm ta đau lòng, ta thương huynh ấy như vậy, có người lại muốn phá hủy huynh ấy.
Huynh ấy mở mắt nhìn ta, ta liền chạm vào môi, hôn một cách mãnh liệt.
“Bảo Ngân…” Huynh ấy thở gấp gọi tên ta.
Ta hôn lên khóe mắt, chóp mũi, nốt ruồi trên khóe miệng, yết hầu trên cổ, vết thương chằng chịt trên ngực, huynh ấy nói mình bẩn, nhưng thật ra không hề, chỉ là huynh ấy không biết.
Ta như chết đi rồi sống lại, cảm nhận niềm vui, nghe huynh ấy gọi tên ta hết lần này đến lần khác.
Có lẽ ta thực sự mệt, hoặc không muốn mở mắt, tóm lại ta ngủ rất lâu.
Ta biết huynh ấy tắm rửa cho ta, rồi mặc quần áo, bế ta trở lại chiếc giường ấm áp, sau đó ta thực sự ngủ thiếp đi.
Khi mẹ đến, tóc tai ta rối bù, đang nằm trên giường huynh ấy ngủ ngon lành.
Mẹ gọi ta dậy, ta vẫn còn mơ màng.
Huynh ấy đang quỳ dưới đất, trông thật tuấn tú, trên mặt có một lớp ánh sáng dịu dàng.
Ta sợ hãi, vội quỳ trên giường, nhưng lại có một chỗ đang đau, chỉ biết nghiến răng chịu đựng, ta đã ngủ với con trai mẹ, làm sao còn mặt mũi gặp mẹ đây?
“Mẹ, chuyện tối qua đều tại con, là con nhân lúc huynh ấy say rượu, đã làm chuyện đó, mẹ đánh con đi! Đều là con có ý đồ xấu, bị quỷ mê hoặc.”
Trong phòng chỉ có ba người chúng ta, mẹ im lặng rất lâu, không nói gì, ta cúi đầu, lén nhìn Ôn Túc, huynh ấy lại quỳ đầy hiên ngang, ta chưa bao giờ thấy huynh ấy cười như vậy.