Một lời nói dối nói nhiều lần, ngay cả ta cũng sắp tin là thật, như thể ở đầu làng thật sự có một người tên Cẩu Đản, đang chờ đợi để cưới ta.

Ta xuất thân nghèo khó, may mắn gặp được Ôn gia, mới có thể mở mang trí óc, hiểu rõ sự đời vô thường, cũng rõ ràng biết mình muốn gì.

Ta muốn tìm một người yêu mình, không chỉ là một nam nhân.

Một người có thể chân thành đối xử với ta, cùng ta sống trọn đời một đôi một kiếp.

Nếu không thể, dù ta có yêu huynh ấy thì sao chứ? Ta đã yêu thì cũng có thể buông bỏ. Cùng lắm là sống một mình đến cuối đời, dù sao cũng không ai biết được ngày chet là ngày nào, có lẽ còn không sống đến cuối đời.

“Ngươi là một nữ nhân rộng lượng, đi đến đâu cũng sẽ sống tốt. Nếu vậy, ta sẽ nói nguyên văn lại cho thánh nhân biết. Nếu có ngày ngươi lấy chồng, ta cũng rảnh, nhất định sẽ đến uống một ly rượu mừng.”

“Công công chỉ cần giữ gìn sức khỏe, ngày đó tự nhiên sẽ đến.” Ta cười đỡ ông ấy ra khỏi phòng.

Khi họ đi rồi, ta quay lại tiệm, tiệm buôn bán bận rộn, về đến nhà đã là nửa đêm.

Thẩm thẩm vẫn thắp đèn dầu chờ ta, hôm nay ai cũng có chuyện muốn nói với ta, nhưng ta lại không muốn đáp.

Trước giờ thẩm thẩm là người phong nhã, ngày xuân hái hoa lê hoa đào, chưng lấy nước đầu, để dành pha trà cho ba quý sau.

Bà ấy pha trà hoa đào, trong chén sứ trắng là nước trà hồng, chỉ nhìn thôi cũng thấy ngon miệng.

“Bảo Ngân, mười ngày nữa chúng ta sẽ vào kinh, con đi cùng chúng ta nhé! Bây giờ ta vẫn nói câu ấy, nếu con muốn, ta sẽ để Túc Nhi cưới con, chúng ta sẽ trở thành một gia đình thực sự.”

Không ngờ bà ấy lại nói những lời như vậy, ta nói người Ôn gia tốt, thật không sai một chữ.

Tóc bà ấy đã bạc trắng, những ngày này dưỡng sức, tóc bạc thêm một chút, cũng mập thêm một chút, nhưng so với quý phụ ngày xưa, đã già đi rất nhiều.

“Thẩm, những năm qua huynh ấy sống như ngâm trong nước, khổ sở biết bao, khó khăn lắm mới được tự do, hãy để huynh ấy làm điều mình muốn! Tại sao phải ép huynh ấy…”

Ta nắm tay bà ấy, cúi đầu, không thể nói thêm một chữ nào nữa. Nếu nói thêm, ta sẽ không kiềm được nước mắt, nhưng ta không muốn khóc, nước mắt là thứ vô dụng nhất trên đời.

“Con bé này, là chúng ta nợ con, sau này ta sẽ là mẹ ruột của con, bá phụ sẽ là cha ruột của con, con nhất định không được cắt đứt con đường này, nếu có thời gian rảnh, về nhà thăm chúng ta nhé?”

Ta ngồi bên cửa sổ cả đêm, không biết là ngày mười lăm hay mười sáu, trăng tròn như đĩa, ánh sáng tỏa ra lạnh lẽo nhưng lại không tối tăm chút nào, nó soi sáng đêm đen, nhưng chính nó lại không hay biết.

Ngày hôm sau, trước cửa nhà xe ngựa tấp nập, đến chỗ đứng cũng không có.

Ta cùng Bảo Châu dọn tiệm, đến ngày thứ năm, nhị ca đến tìm chúng ta, huynh ấy là người ấm áp và từ tốn, chưa từng thấy huynh nổi giận, nhưng hôm nay người đến, sắc mặt không tốt, quầng thâm dưới mắt lại đen xì.

Bảo Châu bưng bát sủi cảo cho nhị ca, huynh ấy ăn vài ba miếng, lại muốn thêm bát nữa, như thể mấy ngày rồi chưa ăn cơm.

“Bảo Ngân, mẹ bảo ta gọi muội về nhà, hôm qua mẹ đã bệnh rồi, nhà mình mấy ngày nay hết đợt họ hàng này đến đợt họ hàng khác đến, hôm qua cữu cữu và cả nhà đến, làm mẹ tức giận một trận. Sáng nay Ngọc Nương lại quay về, không biết nói gì với cha mẹ, mẹ tức đến ngất xỉu, họ vẫn không chịu đi, còn ở nhà ồn ào. Cha lấy gậy đuổi họ, giờ bị trật lưng, nằm trên giường không động đậy được. Ta bảo tam đệ đi mời thầy thuốc, cổng nhà bị chen chúc đến hỏng, mẹ nói sân đó là của muội, gọi muội về làm chủ.”

Giọng huynh ấy vừa bất lực vừa tức giận, ta vốn nghĩ mình là người ngoài, không nên nói gì, nhưng không ngờ người đến lại trơ trẽn như vậy, ta bị tức đến bật cười.

Ta không muốn mang Bảo Châu theo, nhưng muội ấy nhất định đòi đi cùng, chúng ta đi nhanh, không đến một khắc đã đến nhà, hai cánh cửa nhà không biết bị tháo ra hay thật sự bị chen chúc đến vỡ, giờ nằm vứt ở đầu ngõ, một đám người hầu ngồi trên đó ăn hạt dưa nói chuyện phiếm.

Xem ra họ hàng Ôn gia không nghèo túng gì, đều có thể mua người hầu, lúc Ôn gia gặp nạn, không một ai lên tiếng, giờ nghe nói đại công tử có tiền đồ, không dám đến kinh thành, liền chạy đến đây gây sự.

Chính phòng đông nghịt người, nam nữ già trẻ ngồi không dưới hai mươi người, bá phụ nằm trong phòng nhị ca và tam ca, dưới đất đứng một đám người, trên giường của ta và Bảo Châu có một đứa trẻ, đại tiểu thư Ôn gia là Ngọc Nương đang thay tã cho nó.

“Các người là ai? Đến nhà ta làm gì? Ai cho phép các người vào phòng ta và tỷ tỷ?” Bảo Châu không thể nhịn được, xông vào kéo Ngọc Nương đang thay tã ra, trông rất hung dữ.

Muội ấy tuy không nói ra, nhưng chắc chắn nhớ rõ Ngọc Nương, dù sao cũng là tỷ tỷ ruột, người khác thì thôi đi, có lẽ ban đầu nàng ta thật sự có nỗi khổ tâm, nhưng suốt tám năm trời, nàng ta lại không thể dành vài ngày đến thăm sao?

Nàng không còn là đại tiểu thư trong ký ức của ta, tóc chải gọn gàng, đeo trang sức lấp lánh, thân hình đã hơi phát phì, khóe mắt lộ vẻ cay nghiệt, không còn là thiếu nữ từng làm say đắm người khác của năm tháng ấy nữa, thời gian đúng là màu nhiệm nhỉ, thời gian khiến người ta tàn phai dần.

10.

“Muội là Quỳnh Nương đó sao? Ta là tỷ tỷ của muội đây! Sao đến cả ta mà muội cũng không nhận ra? Chẳng lẽ bệnh ngốc của muội càng ngày càng nặng rồi sao? Ta đang thay tã cho cháu nhỏ của muội! Sao muội lại kéo ta làm gì?”

Nàng ta còn muốn quay lại, nhưng Bảo Châu kéo chặt không buông, đôi mắt to tròn đầy nước mắt.

“Ta tên Bảo Châu, ngươi đòi làm tỷ tỷ của ai? Không quan tâm sống chet của gia đình, tám năm không về, hôm nay sao lại đến? Đến rồi sao lại làm mẹ và cha tức giận đến thế hả?”

Thân hình của Ngọc Nương cứng đờ, sự hoảng loạn lướt qua trên khuôn mặt.

“Bảo Châu cái gì? Muội là Quỳnh Nương, những năm này ta có nỗi khổ…”

Bảo Châu không muốn nghe thêm, kéo nàng ta ra ngoài sân, mọi người trong nhà cũng đi theo ra xem, trong nhà cuối cùng cũng yên tĩnh, ta để nhị ca dẫn thầy thuốc đi xem bệnh.

“Bảo Châu, thả tay ra được không?” Thấy hai người sắp đánh nhau, ta sợ Bảo Châu bị thiệt, Bảo Châu nước mắt lưng tròng, khóc lóc thả tay, đứng bên cạnh ta như chú chó nhỏ đáng thương.

Những năm đầu cuộc sống khó khăn, đôi khi ăn bữa này lại sợ không có bữa sau, ta phải để dành lương thực cho muội ấy ăn, nuôi muội ấy trắng trẻo như viên ngọc tròn, không nỡ để muội ấy rơi một giọt nước mắt, hôm nay người khác lại dám đánh muội ấy? Sao ta có thể nhịn được?

“Bây giờ ta là chủ nhà này, có việc gì cứ nói với ta.” Ta xoa đầu Bảo Châu, muội ấy càng thấy ấm ức, miệng méo xệch, nước mắt không ngừng rơi.

“Ngươi là ai? Lại dám làm chủ nhà của cháu trai Thượng thư nhà ta? Nói lớn như vậy không sợ trẹo lưỡi à?” Người vừa nói chuyện khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, thân hình to lớn, có lẽ là người nhà bên ngoại của bá phụ.

Một đám người bắt đầu hưởng ứng, nói ồn ào làm ta đau hết cả đầu.

“Ngươi là ai? Sao dám làm loạn ở Ôn gia ta thế hả?” Ngọc Nương lên tiếng chửi bới, năm xưa ta chỉ là một nha hoàn sai vặt, nàng ta chắc chắn đã quên ta rồi.

“Thứ nhất, ta không biết Thượng thư nào cả, thứ hai sân này là ta thuê, giấy thuê nhà còn trong tủ, tạm thời có thể coi là nhà họ Trần, và thứ ba, ta không có họ hàng như các người, các người đến nhà ta có được mời không? Có được ta cho phép không? Nếu không, có tin ta đến quan phủ kiện các người tội lén xông vào nhà dân không?”

“Giả sử người Ôn gia sống cùng ta, nếu các người muốn thăng quan hay kiếm tiền, nếu Thượng thư mà các người nói là đại công tử Ôn gia, không phải nên đến phủ Thượng thư ở kinh thành tìm huynh ấy sao? Đến đây gây áp lực cho cha mẹ huynh ấy là sao? Tin tức nhanh nhạy như vậy, lúc Ôn gia gặp nạn, các người có biết không? Ta biết, chắc chắn các người đều biết, tất nhiên ai cũng có khó khăn riêng, Ôn gia đều hiểu được, những năm qua họ có đến nhà các người không? Người cần sĩ diện, cây cần vỏ, sờ mặt xem có dày như gạch thành chưa? Rút ra có thể nâng thành cao thêm năm thước không? Hôm nay lại dám đến đây? Mặt dày ta đã thấy, nhưng mặt dày như thế này thì đúng là hiếm thấy, những gì các người đã làm, đại công tử Ôn gia nhịn được thì thôi, nếu không thì sao?”

“May mắn Ôn gia có lễ giáo, nếu ta là người Ôn gia, hôm nay đã có thế lực, thì sẽ đem những người thân lạnh lùng máu lạnh năm xưa, từng người một cho vào chảo dầu nghe tiếng xèo xèo cho hả giận, nếu không thì tống vào tù giam dăm ba năm, nhà nào chẳng có vài chuyện bẩn thỉu không muốn người ngoài biết? Tìm hai ba người không khó đúng không?”

“Trẻ con không hiểu chuyện, lớn tuổi như vậy, râu sắp đến thắt lưng, sắp xuống lỗ đến nơi mà còn không biết điều à? Lúc này không phải nên biết điều mà sống sao? Ẩn nhẫn mà chờ cơ hội, biết không? Có thể sau vài thế hệ Ôn gia sẽ quên chuyện cũ, ít nhất phải để lại con đường sống cho con cháu chứ? Các người thật ác, không chỉ chặn đường của mình mà còn chặn luôn đường của con cháu.”

“Nếu ta là các người, chắc chắn bây giờ sẽ về nhà, ngày ngày thắp nhang cầu nguyện đại công tử Ôn gia quên mình đi.”

Nói nhiều khiến ta khô miệng khô lưỡi, hồi nhỏ ở làng ta cãi nhau, có thể mắng không ngừng trong một giờ cũng không mệt, bây giờ thật sự đã già, nói vài câu này đã mệt rồi.

“Ngươi là con nhóc quê mùa từ đâu đến? Ta là cữu cữu ruột của đại lang, chẳng lẽ nó dám khinh thường cả nhà ngoại sao?”

Đây chính là người sắp xuống lỗ mà ta nói hồi nãy.

“Chính vì là cữu cữu ruột nên càng đáng trách, năm xưa bị xử tử chẳng phải là muội muội ruột của ông, muội phu của ông sao? Chẳng phải là cháu ruột của ông sao? Sao ông có thể nhẫn tâm như vậy? Ít nhất việc đi thăm ngục cũng làm được chứ? Ban đầu đã không quan tâm tình nghĩa mà chọn cách bảo vệ mình, hôm nay lại có mặt mũi đứng đây làm cữu cữu ruột.”

“Đại công tử đã không còn là đại công tử của năm xưa, nếu còn muốn dùng tình thân máu mủ để uy hiếp huynh ấy, chắc chắn là không được nữa rồi. Huynh ấy có thể một mình đi đến hôm nay, các người vẫn nghĩ huynh ấy dễ dàng bị bắt nạt sao? Về uống thuốc mà tỉnh táo lại đi!”

Chỉ trong chốc lát, những người trong sân đã vơi đi bảy tám phần, chỉ còn lại vài người đi cùng Ngọc Nương, nàng ta là muội muội ruột của Ôn Túc, dù sao cũng là chuyện của Ôn gia, ta không muốn nói thêm. Tóm lại người đã không cần mặt mũi lại cảm thấy mình không dễ chet, thì chắc chắn nàng ta là vô địch thiên hạ rồi.

Thầy thuốc vừa ra, ta hỏi về tình trạng của bá phụ, chỉ là bị trật khớp, dán thuốc nghỉ ngơi hai ngày là khỏi, thẩm thẩm thì vì tức giận mà ảnh hưởng đến sức khỏe, cần uống thuốc điều trị trước.

Nhị ca đi lấy thuốc, nhà bị phá hoại tơi bời, đợi ta và Bảo Châu cùng nhị ca dọn dẹp xong, trời đã tối mịt, Ngọc Nương đã đuổi những người đi cùng, nhưng nàng ta lại mang con trai đang bú sữa chiếm giường của ta và Bảo Châu.

Tối thì nấu cháo, mua bánh bao, nàng ta ăn uống cũng hiên ngang lắm.

Ta định về cửa hàng, lại sợ nàng ta làm thúc thẩm tức giận, nên định ngủ chung giường với Bảo Châu và thẩm, thêm một chiếc giường gỗ trong thư phòng cho tam ca, trải hai lớp nệm và lấy một chiếc chăn dày.

Nhị ca và bá phụ nằm chung một giường khác.

Không ngờ chúng ta chưa kịp ngủ, Ngọc Nương đã dỗ con ngủ xong, lại đến.

Phịch một tiếng, nàng ta quỳ xuống đất, nước mắt chảy dài gọi một tiếng “mẹ”.

Bá phụ chắc đã nghe thấy động tĩnh, nhị ca và tam ca đỡ ông ấy đến đây, ta định ra ngoài, nhưng nhị ca không cho, để ta ngồi trên giường.

Cả nhà có đứng có ngồi, chỉ có Ngọc Nương quỳ, bá phụ kêu nhị ca mang một chiếc ghế cho nàng ta ngồi.

Ông ấy dựa vào vai tam ca, ta và Bảo Châu ngồi quỳ trên giường, chưa kịp thay quần áo, thẩm không thể dậy, nằm đó nhắm mắt, hốc mắt đầy nước mắt, nhìn rất đau lòng.

Bảo Châu lấy khăn tay lau nước mắt cho bà ấy, miệng thì thầm gọi: “Mẹ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play