Vài ngày sau, Thái tử điện hạ được hộ tống trở về kinh thành.

Bùi nhị lang do bị thương nặng nên lưu lại huyện Vân An để dưỡng thương.

Người mỗi ngày thay thuốc cho nhị lang, tất nhiên là ta.

Trong phòng đèn nến chập chờn, bởi vì người bị thương ở vai lưng và hông, nên chỉ mặc mỗi chiếc quần.

Kẻ luyện võ nhiều năm, thể trạng cường tráng, cơ bắp rắn chắc, thân hình đường nét mượt mà, lưng rộng thẳng tắp, eo thon săn chắc, ẩn hiện dưới lớp quần áo.

Chỉ là trên thân thể nhị lang, những vết thương cũ mới chằng chịt càng làm người ta xót xa.

Người ngồi thẳng lưng, ta cẩn thận thay thuốc , mỗi lần đều sợ hãi bởi những vết thương ghê rợn, tay lại càng nhẹ nhàng, chậm rãi hơn.

Ngón tay ta không thể tránh khỏi chạm vào bờ vai và lưng eo của người.

Thi thoảng nhịu lang khẽ run rẩy, ta liền tưởng là mình làm người đau, vội lo lắng hỏi: “Đau không?”

Người lại ngồi thẳng, “Không đau.”

Ta thở dài một hơi, trong lòng lại cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Hôm đó khi ta đi đón người, nhị thúc rõ ràng vẫn bình thường, sao khi chúng ta trở về, ngươi lại bị thương nặng như vậy, chẳng lẽ sau khi ta đi, trong tiệm đã có thích khách?”

Nhị lang nghe vậy chỉ cười nhạt: “Không có.”

“Vậy vết thương này?”

Người không nói gì, lặng lẽ liếc nhìn ta, từ ánh mắt đó, ta cảm nhận được một chút lạnh lẽo: “Người cố tình làm vậy?”

“Có thể xem là vậy.”

“Tại sao? Người không cần mạng nữa sao, làm sao có thể tự ra tay nặng như vậy?”

Ta vừa lo lắng vừa tức giận, không kìm được mà đấm nhẹ vào người nhị lang, “Dù có chuyện lớn thế nào, cũng không nên tự làm mình bị thương nặng như thế, nếu có chuyện gì xảy ra, người sẽ mất mạng đấy.”

“Sao, tẩu tẩu đau lòng sao?”

Ta thở dồn dập vì lo lắng, nhưng nhị lang lại bình thản, đôi mắt trầm lặng nhìn ta, đột nhiên hỏi một câu như vậy.

Ta sững người, tim dường như lỡ mất một nhịp.

“Tất, tất nhiên rồi, ta là tẩu tẩu của người, đương nhiên là sợ người gặp chuyện không may.”

“Vậy sao, thế sao mặt tẩu lại đỏ lên thế?”

Gương mặt vốn đã nóng bừng của ta lại càng thêm rực cháy, như thể có gì đó cấm kỵ sắp bật ra.

Nhị lang không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nhìn ta, đôi mắt đen sâu thẳm như có thể nhìn thấu lòng người, trong mắt như sóng lớn cuộn trào.

Ta hoảng loạn vô cùng, vội đưa tay lên che mặt, giận dữ nói: “Nhị thúc, người đừng nói bậy.”

Không ngờ người lại đưa tay ra, trực tiếp nắm lấy bàn tay đang che mặt của ta.

Bàn tay lớn thô ráp và nóng như lửa, từ tay bắt đầu thiêu đốt, lan ra khắp cơ thể, từ đầu đến chân.

Nhị lang nhìn ta bằng ánh mắt đầy ẩn ý, cảm xúc trào dâng, giọng trầm thấp khàn khàn: “Ngọc Nương…”

Ta liền hốt hoảng đến đỏ mắt, giọng run rẩy: “Nhị thúc!”

“Nhị thúc, ta có chuyện muốn bàn với người. Lần trước người gặp tú tài ấy, nhiều năm qua hắn đã giúp đỡ ta rất nhiều, người cũng biết, ta và đại ca người vừa thành thân thì chàng đã qua đời, bao năm nay ta gánh vác tất cả, giờ ta đã hai mươi mốt tuổi, cảm thấy tú tài là người tốt, muốn gả cho hắn.”

“Nhị thúc yên tâm, tú tài nói rồi, sau khi thành thân, chúng ta vẫn là người một nhà, ta có thể tiếp tục buôn bán, còn có thể chăm sóc cho tiểu cô…

“Sau này khi người ổn định ở kinh thành, có thể đưa thái mẫu và tiểu cô đến, nếu họ không muốn đi, vẫn có thể ở lại với ta, sao cũng được.”

Càng nói ta càng hoảng, càng nói càng loạn, dường như tay của nhị lang run lên, rồi thu lại, mắt hắn hơi đỏ, biểu cảm trên mặt càng lạnh lùng.

“Tẩu tẩu đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Ta đã suy nghĩ kỹ rồi.”

“Được lắm, tẩu đợi đó.”

11.

Một câu “Tẩu đợi đó” của nhị lang, khiến ta sợ hãi suốt mấy ngày.

Tuy không hiểu rõ “Tẩu đợi đó” cụ thể là ý gì, nhưng ta biết rằng, hôm ấy nhị lang nghiến răng nghiến lợi, tức giận vô cùng.

Sau đó ta và người cũng không nói chuyện với nhau nữa.

Mỗi ngày vẫn đều đặn thay thuốc cho người, vết thương ngày một lành lại, nhưng gương mặt người ngày một lạnh lùng hơn.

Ta cúi đầu thay thuốc cho nhị lang, quấn băng quanh eo, luôn cảm giác người đang nhìn ta.

Khi ta ngẩng đầu lên, quả nhiên bắt gặp ánh mắt sắc bén, sâu thẳm của người.

“Nhị, nhị thúc sắp khỏi rồi.” Ta lắp bắp nói.

“Ừ, sắp khỏi rồi.” Nhị lang nhìn ta, ánh mắt ẩn chứa điều gì đó sâu xa.

Mỗi lần như thế, ta đều hoảng hốt vội vã chạy ra khỏi phòng người.

Tiểu Đào nhìn thấy, gương mặt đầy ngạc nhiên: “Tẩu tẩu, nhị ca của ta không được sao, sao sắc mặt tẩu tái nhợt thế này?”

“Bùi Tiểu Đào!”

Ta kìm nén giọng, sợ bị người trong phòng nghe thấy, tức giận nói: “Muội không nói, không ai bảo muội bị câm đâu.”

“Nếu ta không nói, chẳng phải thật sự thành câm sao.”

“Muội không có việc gì làm phải không, đi vào bếp đốt lửa, ta lát nữa sẽ nấu nước dùng.”

“Ô ô, được rồi.”

Lúc chạng vạng, tiệm đã vắng khách, ta chuẩn bị gia vị, bận rộn ở hậu viện.

Khi đặt nồi lên bếp, vẫn chưa thấy Tiểu Đào đến, ta không khỏi lẩm bẩm: “Tên tiểu lừa đảo, lại chạy đi đâu mất rồi.”

Rồi ta định tự mình đốt lửa.

Vừa cầm lấy đá lửa để nhóm bếp, vài lần không thành, chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp từ cửa vang lên:

“Để ta làm cho.”

Tay ta run lên, ngẩng đầu quả nhiên thấy nhị lang dựa vào cửa.

Người đã gần như khỏi hẳn, mặc một chiếc áo đơn màu trắng, thân hình cao lớn, vòng tay trước ngực, ánh mắt như cười như không nhìn ta.

Tay ta run rẩy dữ dội hơn.

Đặt đá lửa xuống, ta lắp bắp nói: “Vậy, vậy nhị thúc làm đi, ta đi giặt mấy bộ quần áo trong chậu.”

Nói xong, vội vã đứng dậy, cúi đầu không dám nhìn, hoảng hốt muốn rời khỏi bếp.

Chưa kịp đến cửa, đột nhiên cửa bị đóng lại, nhị lang như một bức tường chắn trước mặt ta.

Ta va vào người nhị lang, suýt nữa thì không đứng vững, may mà người kịp đỡ lấy eo ta.

Bùi nhị lang cao lớn, đầu ta chỉ tới bờ vai người.

Cả người nằm trong lòng nhị lang, mùi hương thảo dược pha lẫn hương nam tử bao quanh mũi ta.

Người cúi đầu nhìn ta, thấp giọng cười bên tai ta: “Tẩu nghĩ tẩu ra ngoài được sao?”

“Nhị thúc, thả ta ra.”

Ta vừa thẹn vừa giận, mắt trừng trừng nhìn, mặt đỏ tới mang tai.

Ánh mắt người khẽ động, không buông tay, ngược lại ôm chặt lấy eo ta, cả người ta bị người nhấc lên, tiến lên một bước, đặt lên bếp lò cao vừa tầm.

Một tay nhị lang vẫn ôm chặt lấy eo ta, tay còn lại vuốt ve má ta.

Ta không thể thoát ra, tức giận nói: “Bùi Ý! Người điên rồi! Thả ta xuống.”

Bàn tay thô ráp chạm vào má ta, ánh mắt nhị lang sâu thẳm như biển, rồi lại dịu dàng, ánh mắt ướt át, bên tai ta thì thầm:

“Muốn lấy chồng sao? Ta so với tên tú tài ấy tốt hơn nhiều, nàng thử xem…”

Một câu nói làm toàn thân ta run rẩy, giọng nói cũng run rẩy: “Nhị thúc, ta là tẩu tẩu của người.”

“Ừ, ta biết.”

“Huynh chết, đệ cưới tẩu tẩu, sẽ bị xử tử đấy.”

Mặt ta tái nhợt, giọng nói run rẩy vì sợ hãi, nhị lang bất ngờ cười, một tay mơn trớn tai ta: “Nàng lo lắng về điều đó sao?”

Theo luật lệ truyền từ đời này sang đời khác, huynh chết, đệ cưới tẩu tẩu, là phạm lễ nghĩa.

Dù rằng trong dân gian, việc này không phải là hiếm, giữ vững nguyên tắc này cũng chưa thấy ai thực sự bị xử tử.

Nhưng đó là bởi vì họ là thường dân.

Bùi nhị lang thì khác, người bây giờ là quan viên kinh thành, nhị phẩm đại thần, người trước mắt hoàng đế, từng cử động đều dưới ánh sáng của thế gian.

Nhìn thấy người từ chiến trường máu lửa trở về, đứng trên đỉnh cao.

Nếu vì việc này mà bị kéo xuống, mang theo tai tiếng thân bại danh liệt, thì ta chết cũng không đền hết tội.

Nỗi sợ hãi lan tràn, nước mắt trào ra.

“Không được, chúng ta không được, ai cũng được, chỉ hai chúng ta là không thể.”

Ta liên tục lắc đầu, ánh mắt người dịu lại, cười nhẹ, giọng nói mềm mại: “Ta chỉ hỏi nàng có muốn lấy ta hay không, chỉ cần nàng muốn, mọi thứ khác không cần nàng lo lắng.”

Ánh mắt hắn kiên định, chứa đựng ý chí không thể kháng cự cũng không thể nói dối, ta cắn môi lẩm bẩm: “Ta không biết, ta đã đồng ý lấy tú tài rồi, ưm…”

Chưa kịp nói hết câu, tay nhị lang đột nhiên siết chặt eo ta, người hôn lên môi ta, bá đạo và mạnh mẽ.

Không thể giãy giụa, tim ta như muốn nhảy ra ngoài, cả người mềm nhũn, đổ vào lòng người.

Một lúc lâu, nhị lang mới buông ta ra, hơi thở gấp gáp, ta thở không ra hơi, toàn thân không còn chút sức lực, không thể động đậy trong lòng người.

“Vừa rồi ta không nghe thấy, nói lại lần nữa, nàng muốn lấy ai, nghĩ kỹ rồi hãy nói.”

Nhị lang khàn giọng, nhìn chằm chằm vào đôi môi sưng đỏ của ta, ánh mắt như sói xanh nhìn mồi.

Ta bật khóc: “Lấy người, ta muốn lấy người, nhị lang, người tha cho ta đi.”

Cuối cùng nhị lang cũng hài lòng, mỉm cười, ôm chặt ta vào lòng: “Nàng đã nói rồi, không được hối hận.”

Sau trận náo loạn ấy, mặt ta đỏ bừng, đẩy nhị lang ra, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi bếp.

Nhưng cánh cửa đã bị đóng lại, thế nào cũng không mở ra được.

Nhìn tình hình, hẳn là bị khóa từ bên ngoài.

Ta kinh ngạc nhìn Bùi nhị lang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play