13.
Đêm khuya hôm đó Triệu Yến theo quân đội rời khỏi thành, ta đứng tiễn rất lâu nhưng hắn không quay đầu lại, ta cũng không dám gọi hắn, cứ như vậy đi sát bên đường theo tới cửa thành.
Hắn lẫn vào trong đám người, mặc áo giáp vải cũ nát, chỉ là một tiểu binh bình thường không có gì đặc biệt. Nhưng ta liếc mắt một cái là có thể nhận ra bóng lưng của hắn, luôn cảm thấy hắn lại có chút không giống với người khác.
Ta nhìn nhìn, cho đến khi bọn họ hoàn toàn dung hòa vào bóng đêm, biến thành những chấm đen bé nhỏ. Gió đêm thổi qua, thổi loạn lòng ta, cũng thổi tan tiếng vó ngựa.
Dân chúng trong thành đều nói chiến trường hung hiểm, còn nói nhà ai đó có năm đứa con cùng nhau ra chiến trường, chỉ trở về một nửa.
Tiểu tử kia hai chân mất hết, chỉ có thể mang theo lão nương đi xin cơm, trước đó không lâu đã bị xe ngựa đ âm chet, thật là nghiệp chướng.
Ta nghe vậy thì hết hồn hết vía, về nhà đóng cửa đếm bạc, nghĩ, nếu Triệu Yến tàn phế, triều đình mặc kệ hắn, vậy ta quản. Tỷ tỷ thấy ta mất hồn mất vía, an ủi ta nói, Đông Tử đã hỏi thăm qua, Triệu Yến bọn họ là đi tìm quân chủ lực của Trấn Bắc tướng quân hội hợp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play