10.
Làm người phải biết có ơn thì nên báo đáp, ta luôn muốn làm chút gì đó cho Triệu Yến và các huynh đệ của hắn. Ta bắt đầu mỗi ngày đứng chờ ở nơi Triệu Yến thường lui tới, tặng bánh bột ngô, tặng đậu hũ cho hắn, cũng bảo hắn đưa quần áo rách để ta vá lại.
Lúc đầu Triệu Yến còn muốn khách sáo với ta một chút, thời gian trôi qua, hắn cũng chủ động tìm tới cửa, chột dạ cười ngượng ngùng, đưa giày vải bị thủng lỗ cho ta.
Đôi giày hôi thối kia làm ta suýt ngất xỉu, hắn không có vớ, chân trần lộ ra trước mặt ta, ngón chân đen nhánh ngoắc ngoắc trên mặt đất, làm như sắp đào một cái lỗ chui vào.
Ta cầm lấy giày vải, nghẹn một hơi, cố nặn ra một nụ cười: “Triệu đại ca, giày này, giày này nếu không đừng mang nữa…”
Hắn xấu hổ giống như một tiểu khuê nữ, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ có một đôi giày này…”
Ta thở dài một tiếng, nhận mệnh đón hắn vào trong viện, trước tiên cho hắn mang một đôi giày rơm, sau đó lấy chậu nước, muốn rửa sạch giày vải rồi nói sau. Hắn ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế nhỏ nhìn ta, trên gò má bẩn thỉu lộ vẻ tò mò.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play