Ta, Gà Cay, muốn làm gì thì làm

Chương 2


1 tuần


Chiếc lược phỉ thúy được chạm khắc hoa văn phức tạp lướt qua mái tóc của ta, Tiểu Thịnh nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, nhất thời dừng tay lại, lầm bẩm nói: “Nương nương, người thật là đẹp.”

Ánh mắt dừng lại trên làn da trắng nõn trong gương, ta im lặng không nói gì.

Có lẽ nghĩ mình đã làm ta giận, Tiểu Thịnh vội cúi đầu, không dám nói thêm.

Bầu không khí yên tĩnh lạ thường, ta cuối cùng cũng hoàn hồn.

"Đúng vậy."

Ta đồng tình với lời của Tiểu Thịnh.

Vậy nên ta đẹp như thế này, tại sao Bệ hạ lại không chịu để ta làm Hoàng hậu?

*

Đến giờ ta vẫn chưa hiểu tại sao Bệ hạ chỉ phong cho ta làm phi.

Chẳng lẽ không công nhận nhan sắc của ta?

Thật là...

Thật là vô lý!

“Keo kiệt.” Ta nghĩ đến gương mặt lạnh lùng chỉ phong ta làm phi mà bất mãn: “Bệ hạ thật là keo kiệt.”

Tiểu Thế nghe vậy đã sợ hãi: “Nương nương—”

Nàng ấy gọi ta lại, vội vàng nhắc nhở: “Không thể… không thể nói bậy về Bệ hạ.”

Tiểu cô nương mặt tròn này làm như hắn là rắn rết vậy.

Không nói thì không nói.

Nhìn xem đã làm đứa nhỏ sợ thế kia.

Ta quay đầu hỏi Tiểu Thế: “Em thấy ta có đẹp không?”

“Đương nhiên.” Giọng Tiểu Thế chân thành hơn hẳn: “Nương nương xinh đẹp như hoa như nguyệt, kiều diễm không gì sánh bằng, nụ cười như nước mùa xuân, ánh mắt quyến rũ, mê hoặc lòng người, trước không ai bằng, sau cũng không...”

Nàng ấy lưu loát khen ta rất nhiều, sau một hồi, mới đột nhiên phát hiện ta chỉ lặng lẽ lắng nghe, mà không nói gì.

Tiểu Thế vội vàng hoảng loạn mở miệng: “Nương nương…”

Đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá nhát gan.

Ta mỉm cười vẫy tay: “Nói tiếp đi.”

Ta chỉ là bị mê đắm trong lời khen thôi mà.

Khen về nhan sắc của ta, thật sự không bao giờ nghe đủ.

Sớm biết vào cung sướng thế này, ta đã không nên ngày ngày rảnh rỗi lang thang trên núi, chỉ nghe mấy lời khen không đổi của đám yêu quái.

Ôi.

Hậu cung tươi đẹp.

Chung quy ta đã đến muộn rồi.

*

Ánh nắng chiếu rọi trong đình viện, ta nghiêng mình tựa vào ghế quý phi, lười biếng nhắm mắt lắng nghe lời khen của các nha hoàn bên cạnh.

Tiểu Thịnh: “Đôi mắt của nương nương sáng hơn cả ngàn sao.”

Tiểu Thế: “Đôi môi của nương nương đỏ rực hơn cả hoa hồng lửa.”

Tiểu Mỹ: “Đôi mày của nương nương thanh thoát hơn cả cánh bướm.”

Tiểu Nhan: “Hương thơm của nương nương dịu dàng hơn cả lan xuân.”

Quả nhiên đều là những tài năng đầy triển vọng.

Không uổng công ta đặt tên cho bốn đứa chúng nó.

Cầm miếng mứt lên, ta hơi hơi ngẩng đầu ra hiệu cho tiểu thái giám đang cầm khay.

Một cái nhìn “đến lượt ngươi rồi” khiến tiểu thái giám suýt làm rơi khay thủy tinh xuống đất.

Đại khái không ngờ đến lượt mình, tiểu thái giám trả lời rất khẩn trương.

Tiểu thái giám: “… Nương nương hiền thục?”

Ta im lặng.

Tiểu thái giám: “… Nương nương thông minh hơn người?”

Vẫn im lặng.

Tiểu thái giám trông như sắp sụp đổ đến nơi: “Nương nương—”

Cậu ấy nuốt khan, rồi nhìn sang mấy tiểu cô nương bên cạnh cũng đang căng thẳng đến độ không thở nổi, cuối cùng gian nan mà hộc ra hai chữ:

“Xinh đẹp.”

Ta: “Ừ.”

Ta chợt nhận ra Sửu hồ ly nói đúng, tri thức đúng là kho báu.

Ít nhất, khen ngợi là một nghệ thuật.

*

Ta phát hiện các cung nữ và thái giám trong cung đều rất nhát gan.

Nhát hơn cả đám chuột yêu ở ngọn núi bên cạnh.

Rõ ràng ta chưa làm gì, mà bọn họ đã run lên cầm cập rồi.

Chẳng hạn như bây giờ.

Ta vừa cắn miếng mứt táo vừa cảm thán một câu: “Bệ hạ thật cấm dục, mỹ nhân trong hậu cung mà ngài cũng có thể ngồi yên không động lòng.” Bốn cung nữ và tiểu thái giám bên người ta đã đồng loạt bắt đầu run rẩy.

Năm người đứng thành một hàng.

Thậm chí còn run theo nhịp.

Ta bắt đầu nghi ngờ nhân sinh: “Bộ ta ăn thịt người hả?”

Chẳng lẽ gà ở nhân gian đã điên đến mức muốn ăn thịt người rồi sao?

Nếu không thì sao họ lại sợ hãi đến vậy.

Ngẫm nghĩ lại.

Cũng cảm thấy không đúng lắm.

Họ đâu có biết bản thể của ta.

Trong lúc suy nghĩ, ta thoáng thấy nam tử hiên ngang khoác long bào đen viền vàng đứng ở cửa cung điện.

Ồ.

Xem ra ăn thịt người không phải là ta.

Mà là Bệ hạ.

*

Ta đang định tìm ngài để hưng sư vấn tội, không ngờ ngài lại tự dẫn xác đến.

Thật là đắc nhân tâm không tốn sức.

Ta đặt mứt táo xuống, lười biếng ngồi thẳng dậy: “Ngài còn biết đến tìm người ta à?”

Lúc nói chuyện hắn đã bước đến trước mặt ta.

Ánh mắt không cảm xúc rơi trên người ta.

Ta vốn mặc rất mỏng manh, lúc này mặt trời lại vừa khuất, dưới ánh mắt lạnh lùng ấy, ta không nhịn được hắt xì hơi một cái.

Cũng may không quá mạnh.

Là một mỹ nữ, ta cũng có gánh nặng thần tượng mà.

Nhưng vừa hắt xì hơi xong, người kia đã lạnh lùng liếc qua mấy cung nữ đứng thành hàng như chim cút, nói với lão thái giám bên cạnh: “Chém hết.”

Ta: “…”

Ta: “???”

Ta: “!!!”

MẸ NÓ NGÀI BỊ ĐIÊN À.

Ta chỉ hắt hơi một cái thôi, làm bẩn ngài à?

Định giết gà dọa khỉ hả!

Ơ không.

—Là giết người dọa gà.

Ta cuối cùng đã lĩnh ngộ hàm nghĩa hai chữ “bạo quân”.

Năm con chim cút đã sợ đến ngã quỵ xuống đất, nhưng ngay cả nức nở cũng không dám.

Nam tử mặc trang phục sang trọng cũng chẳng thèm để ý đến mấy cung nữ thái giám vừa bị hắn tuyên án tử, chỉ giúp ta kéo lại chiếc áo bị xộc xệch, sau khi nhìn thoáng qua biểu cảm của ta, lại hỏi với vẻ mặt không cảm xúc: “Mắng ta?”

“Làm gì có.” Trong lòng đã nghiến răng nghiến lợi, nhưng ta lại trợn mắt nói dối: “Thiếp yêu ngài còn không kịp.”

Ta nghe thấy hắn cười khẽ một tiếng.

Có lẽ vì giọng cười này thật sự rất cuốn hút, ta nhất thời lại bị mê hoặc.

“Đang nghĩ gì?” Bàn tay khớp xương rõ ràng xoa cổ ta.

Không hề có chút sợ hãi nào khi nơi hiểm yếu bị bóp chặt, ta nhẹ nhàng nói: “Nghĩ về ngài.”

Chứng nào tật nấy vòng tay qua cổ hắn, ta tiếp tục nói: “Nghĩ giọng ngài thật dễ nghe.”

Lần này hắn không đẩy ta ra, mà ngược lại ôm chặt lấy vòng eo thon của ta.

Rõ ràng đã bị quy phục bởi nhan sắc của ta rồi, lần trước còn giả bộ đẩy ta ra.

Giả tạo!

Ta rất tự giác làm yêu phi, thuận thế tiến vào lòng hắn, còn nhẹ nhàng hôn lên yết hầu của hắn.

Chính từ nơi đây phát ra giọng nói ấy.

Bệ hạ đúng là người bạo, giọng nói cũng thực sự dễ nghe.

Yết hầu chuyển động lên xuống, nhân cơ hội này, ta hơi ngẩng đầu nhìn hắn: “Bệ hạ, ngài có thể tha cho bọn họ không?”

Hắn lạnh nhạt hỏi: “Tại sao?”

Ta: “Thích...”

Hắn: “Hửm?”

Ta: “… Dùng quen rồi.”

Hắn: “Ừ.”

Ta: …

Vậy "ừ" là nghe thấy lời ta, hay đồng ý với đề nghị của ta?

Bạo quân khó hiểu vậy.

Không muốn làm Hoàng hậu nữa.

Ta cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ.

Khi ta quyết định dứt khoát bỏ cuộc giữa chừng, về nhà thú nhận với Sửu hồ ly ta đã lén trốn khỏi núi, nam tử đang ôm chặt ta bất chợt mở miệng như không có việc gì: “Thích ta?”

Không đợi ta trả lời, hắn lại nói: “Ta cũng thích nàng.”

*

Hắn thật sự thích ta.

Thậm chí còn yêu ai yêu cả đường đi.

Ta nhìn bàn gà Mãn Hán toàn tịch này không khỏi thầm nghĩ.

Trên bàn là gà thịnh yến.

Gà quay, gà nướng, gà luộc, gà xông khói, gà da giòn...

Cái gì cũng có.

Nếu ta có họ hàng, tổ tiên 18 đời của ta chắc cũng phải ở đây cả rồi.

Thật sự cảm ơn ngài nhiều lắm!

Thích đến mức đưa cả lên bàn ăn, vậy có phải hắn là biến thái không hả!!!

Đại biến thái làm như hoàn toàn không nhận ra cảm xúc của ta, còn ra vẻ ân cần hỏi: “Sao không động đũa?”

Bên trái là đại ma vương âm tình bất định và cận vệ của hắn, bên phải là một hàng chim cút vừa sống sót sau tai nạn, trong mắt viết rõ "Nương nương, cứu lấy chúng con, xin người đừng tìm đường chết".

Ánh mắt từ hai bên phóng ra đều nóng rực.

Ta thật khó xử.

Sửu hồ ly từng nói gần vua như gần cọp.

Nhưng mấy bạn cọp tinh rất tốt, đều là tính cách của mèo lớn, đâu giống Bệ hạ chút nào.

Ta không biết tại sao mình còn đủ tinh thần để rút ra kết luận trong lòng vào lúc này—

Sửu hồ ly đã đọc phải sách giả rồi.

Ta không nói gì.

Bầu không khí càng thêm căng thẳng.

Khi đám chim cút nhỏ định tự kết liễu thì ta lên tiếng.

Ta: “Muốn bệ hạ đút.”

Bệ hạ hình như không ngờ ta sẽ trả lời như vậy, ngẩn người một lúc rồi nói: “Lại quyến rũ ta.”

Khuôn mặt vô tình vô dục lại nghiêm túc nói ra lời cợt nhả.

Ta thậm chí còn cảm thấy hắn mà thêm câu “tiểu yêu tinh” trong tình huống này cũng hợp lý.

Nhưng mà "lại" là thế nào?

Ta quyến rũ hắn khi nào?

Hắn dường như nhìn ra nghi hoặc của ta, ánh mắt lướt qua phần ngực vừa bị hắn bọc kín mít của ta, cuối cùng nhẹ nhàng nói: “Lần trước.”

Lần trước?

Ồ.

Lần trước ta cũng nghe được câu này.

*

Ta nhớ ra lần trước mà Bệ hạ nói rồi!

Lần đó ta đặt tay Bệ hạ lên trái tim mình, nói với hắn rằng ta muốn làm Hoàng hậu.

Tim đập thình thịch.

Ta tưởng như vậy hắn hẳn là có thể cảm nhận tấm lòng chân thành của ta.

—Kết quả cùng ngày hôm đó hắn lập ta làm phi, tàn nhẫn đập tan giấc mơ làm Hoàng hậu của ta.

Không cảm nhận được trái tim chân thành của ta đã đành, giờ còn bôi nhọ ta, nói ta quyến rũ hắn?

Hoàng cung này quả thật là nơi chỉ có vua mới được nói.

Hừ, chỗ này ta không ở nữa!

*

Dù làm Hoàng hậu có thể chứng minh mình là nữ tử đẹp nhất thiên hạ, nhưng ta cũng không thể chịu thiệt thòi được!

Ta quyết định rời đi, nam tử ngồi trên chiếc ghế tơ vàng gỗ nam điêu lại biến sắc.

“Lại đây.” Hắn nhíu mày, như thể đã nhìn thấu suy nghĩ của ta.

Dựa vào đâu mà hắn nói qua là ta phải qua chứ?

Ta bĩu môi thách thức: “Ngài qua đây trước đi.”

... Hắn thật sự qua đây.

Đúng là người có thể co được dãn được.

Bệ hạ bế ta lên như bế mèo con, đặt trên đùi mình.

“Đút cho nàng.” Vừa nói, hắn vừa đưa móng vuốt về phía huynh đệ tỷ muội của ta.

Cứu mạng cứu mạng cứu mạng!!!

Ta không muốn tự tay giết đồng loại!

Ta định chống cự, nhưng thìa đã vào miệng.

Hu hu hu—

“Gì đây?” Ta chợt cảm thấy không đúng.

Không phải vị thịt gà.

Ngọt ngọt, đây là nếp dẻo.

Ta siêu thích đồ ngọt!!!

“Ngon không?” Bệ hạ hỏi ta.

Ta hưng phấn gật đầu, sau đó liền cắn thêm một miếng gạo nếp từ tay Bệ hạ.

!!!

Ngon thật đấy!!!

Ta bỗng nhiên cảm thấy, hoàng cung này, ta có thể ở thêm chút nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play