Ba canh giờ trôi qua.
Suốt mười hai nén hương.
Ba ngàn bốn trăm tám mươi hai lần nói.
Ta lại nhỏ nhẹ lặp lại trước khuôn mặt sắp đóng thành băng kia: “Bệ hạ, ta thật sự là con gà ấy mà.”
Hắn không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn ta, trên mặt ngày càng rét lạnh.
Ta biết.
Hắn vẫn đang chờ ta chứng minh.
Chứng minh ta không phải là một nữ tử tâm cơ nhân dịp trời tối lén lút trèo lên long sàng của hắn, mà chính là con gà chọi dũng mãnh oai vệ mặc bộ chiến giáp đen lấp lánh kia của hắn.
Đương nhiên, về lý mà nói chuyện này rất dễ, chỉ cần ta biến lại thành đại tướng quân gà chọi oai hùng, tất cả vấn đề sẽ được giải quyết.
Nhưng khó khăn ở chỗ bây giờ trong cảnh trầm hương vấn vít, rèm lụa mềm mại, ta gần như không mảnh vải che thân, nằm trên chiếc chăn mềm mại của hắn…
Không! Thể! Biến! Lại! Hình! Dáng! Ban! Đầu!
Thật sự là rất bế tắc.
Im lặng.
Im lặng kéo dài mãi mãi.
Không bùng nổ trong im lặng, sẽ biến đổi trong im lặng.
Giải thích thì không thể giải thích được nữa, ta định tìm lối tắt.
Trên người là lụa mỏng như cánh ve, giọng ta càng trở nên ngọt ngào.
“Bệ hạ~”
Trong giọng nói quyến rũ mang theo một tia cám dỗ lơ đãng.
Ta tin chắc rằng, ta quyến rũ như vậy, không có nam tử nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta.
Hắn nhất định sẽ say mê sắc đẹp của ta, từ bỏ yêu cầu ta chứng minh thân phận thật.
Ta vô cùng tự tin.
Đáng tiếc người này thực sự quá không hiểu phong tình, sau khi nghe ta dùng hết bản năng quyến rũ để rên rỉ, trên mặt hắn vẫn không có chút biểu cảm nào.
Thậm chí khuôn mặt vốn đã lạnh lùng còn treo thêm một lớp sương lạnh nữa.
Cái đồ nam tử vô vị.
Đúng như con Sửu hồ ly kia đã nói, quả nhiên khó chơi.
Dùng sắc dụ căn bản không có tác dụng, người nam tử này dầu muối đâu có chịu ăn!
Ôi, thật tiếc cho thân hình trước nở sau cong siêu nóng bỏng của ta.
Mọi thứ lại quay về điểm xuất phát.
Khi ta định lặp lại lần thứ ba ngàn bốn trăm tám mươi ba rằng ta thực sự là con gà mà hắn từng ôm ngủ, chỉ là đột ngột biến thành người rồi không thể biến lại, bỗng nhiên ta lại lóe lên một ý tưởng.
Nghiêng người, hai tay vòng qua cổ hắn, ta từ từ ngẩng đầu, áp chặt môi mình vào môi hắn.
Ta cảm nhận được một thoáng sững sờ của hắn, rồi sau đó hắn nhíu mày hung hăng đẩy ta ra.
Ta ngã xuống tấm chăn mềm, đúng lúc kêu lên một tiếng: “Đau quá.”
Đau hay không không quan trọng, quan trọng là bầu không khí bị bắt nạt phải đầy đủ.
Vẻ mặt như sắp khóc đã có, ta kéo chăn lên lập tức chui đầu vào trong, rồi bắt đầu khàn giọng thổ lộ nỗi ấm ức của mình: “Ngài không nói lý gì cả, rõ ràng là ngài yêu cầu ta chứng minh thân phận mà!”
Chứng minh rồi lại không nghe, còn đẩy ta ra, quá đáng lắm rồi đấy.
Đầu ta chui vào chăn, càng nghĩ càng giận, muốn khóc nhưng nước mắt không chảy ra.
Cuối cùng chỉ có thể gào khan.
“Á hụ hụ hụ——”
“Á hụ hụ hụ——”
“Á hụ hụ hụ——”
Ta khóc như sói tru.
Họng ta đau rát vì khóc, nhưng chỗ nam tử kia ngồi lại yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.
Sợ đến mức ta hoài nghi hắn đã đi rồi, vì thế lập tức ngừng gào khóc, lén mở chăn ra một chút, chỉ để lộ đôi mắt dò tìm vị trí của hắn.
Kết quả vừa mở ra đã đụng phải ánh mắt sâu thẳm của hắn.
Ta nghe hắn không cảm xúc hỏi ta: “Khóc xong chưa?”
Chưa xong.
Nhưng mệt rồi.
Vì vậy ta đáng thương gật đầu.
Hắn nhàn nhạt nhìn về phía ta: “Giải thích.”
Còn cái gì để giải thích nữa!
Ta đang làm gì, chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?
Ta dẫn dắt cho hắn: “Vừa rồi ngài có cảm nhận được hương vị gì không?”
Trong lúc hắn nhíu chặt mày, ta ghé sát vào tai hắn, nhẹ nhàng nói ra đáp án——
“Vị của gà tinh.”
*
Ta không ăn ngũ cốc, tích cốc mà sống, đương nhiên ta không biết vị của gà tinh.
Nhưng ta nghĩ Bệ hạ là con người, hắn chắc sẽ hiểu.
Sự thật chứng minh ta đã đúng.
Sau khi ta để Bệ hạ nếm mùi vị từ đôi môi của ta, hắn cuối cùng cũng nhờ vào hơi thở quen thuộc này nhận ra thân phận gà tinh của ta.
Bệ hạ hỏi ta: “Ngươi là gà gì?”
Hắn đang hỏi giống loài của ta.
Ta nghĩ về ba ngàn bốn trăm tám mươi hai lần câu tự giới thiệu của mình, cuối cùng đau lòng kịch liệt nói với hắn: “Gà lặp đi lặp lại.”
Bệ hạ: “Hửm?”
Ta bí ẩn đáp: “Ngài đã nghe câu chuyện về Tôn Ngộ Không chưa?”
Bệ hạ dường như hiểu ý ta: “…Câm miệng.”
Giữa mày hắn tụ lại một đám mây đen.
Trước khi vào cung Sửu hồ ly cũng đã nói với ta Đương kim Bệ hạ tính tình thất thường, tàn nhẫn vô tình, là một bạo quân không sai vào đâu được.
Vì đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nên khi thấy hắn như vậy, ta cũng không sợ.
Huống chi nếu có ai cần phải sợ thì đó cũng là hắn.
Rốt cuộc ta là ai?
Ta là con gà dũng cảm xuất hiện từ khe đá.
Không cha không mẹ, lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, ta sinh ra đã định sẵn là khác biệt.
Thấy Bệ hạ im lặng, có lẽ vẫn đang chờ ta trả lời.
Sau khi suy nghĩ một lúc, ta nghiêm túc trả lời hắn: “Gà cay.”
Ngực to eo thon, da trắng dáng đẹp, ta "cay" ta tự biết.
*
Ta luôn có nhận thức rất rõ ràng về vẻ đẹp của mình.
Sửu hồ ly còn từng vì chuyện này mà chỉ trích ta: “Ngươi như vậy không được.”
Y nói: “Vẻ đẹp thực sự cao quý là đẹp mà không tự biết.”
Ta không hiểu: “Sao lại không tự biết? Chẳng lẽ những người xung quanh không thường xuyên nói với các nàng, các nàng thật sự rất đẹp sao?”
Sửu hồ ly: “…”
Ta: “Dù sao ta lúc nào cũng có.”
Sửu hồ ly: “…”
Sửu hồ ly: “Cút!”
*
Sửu hồ ly không thể dạy dỗ được ta.
Ta có suy nghĩ của riêng mình.
Sắc đẹp chính là tài sản.
Ta nói với y, dùng sắc đẹp để đạt được điều mình muốn chẳng có gì là sai cả.
Sửu hồ ly không đồng tình với ta, y nói: “Sắc đẹp là tai họa.”
Dùng giọng điệu già dặn, Sửu hồ ly hỏi ta: “Biết Trụ Vương và Đát Kỷ không?”
Ta lắc đầu.
Y lại hỏi ta: “Nghe về chuyện Phong Hỏa Hí chư hầu chưa?”
Ta lại lắc đầu.
Sửu hồ ly cạn lời.
Sau một lúc lâu, y mới nhìn ta đầy thương cảm, nói với ta: “Ngươi nên đọc nhiều sách hơn.”
Y bảo mấy cái lý luận của ta đều là đường ngang ngõ cụt, sắc đẹp không phải là món quà của trời cao, chỉ có kiến thức mới là kho báu vô tận.
*
Không thể không nói, Sửu hồ ly vẫn khơi dậy được lòng hiếu kỳ trong ta.
Vậy là tối hôm đó ta đã cải trang thành một tiểu thư nhà giàu đi tiểu quan viện.
Triệu tới một tiểu quan tuyệt sắc, dưới ánh mắt ngạc nhiên của cậu, ta đã ấn cậu ở trên giường.
Kề vào sát tai cậu, đối với hơi thở đột nhiên gấp gáp của cậu mà thần bí nói: "Biết ta muốn làm gì tiếp theo không?"
Cả người cậu run rẩy, giọng nói có phần hưng phấn: "Xin tiểu thư thương xót."
Ta tỏ ra rất ngang ngược: "Không thể thương xót, ta đã trả tiền rồi."
Dưới ánh mắt e lệ của cậu, ta bá đạo ra lệnh cho cậu: "Tối nay ngươi đừng hòng ngủ."
... Cậu càng hưng phấn.
Có lẽ là một người đã từng khai thác kho tàng tri thức.
Dưới ánh mắt mong đợi của cậu, ta nâng cằm cậu lên, dùng giọng điệu kiêu căng nhất hỏi: "Ngươi đã sẵn sàng chưa?"
"Nô gia đã sẵn sàng." Giọng cậu run run.
"Uống chút nước đi, lát nữa sẽ rất mệt mỏi, mà còn cả đêm, cổ họng sẽ đau."
Ta hiếm khi chu đáo đến vậy, thậm chí còn đứng dậy rót cho cậu một tách trà.
Kết quả cậu còn đỏ mặt, uyển chuyển từ chối ta: "Đa tạ tiểu thư, nô gia không cần."
"Nô gia... nô gia là lần đầu tiên, có thể sẽ không lợi hại như tiểu thư tưởng tượng."
Lời này nói ra vừa ngại ngùng vừa bất lực.
Chậc.
Mặt mỏng thật.
Ta đặt ấm trà xuống, trong lòng đã có chút mất kiên nhẫn, nhưng thấy cậu tủi thân sắp khóc đến nơi, đành hạ mình an ủi cậu: "Ai mà chẳng có lần đầu?"
Cậu rất ngạc nhiên.
Cậu dường như còn cho rằng ta cũng là người có học thức.
Cũng không giải thích thêm, ta chỉ nói: "Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, tốc chiến tốc thắng."
Cậu nghe vậy bèn e lệ cúi đầu, lúc cậu đang khẽ cắn môi dưới, ta đã kéo cậu ra khỏi chiếc giường mềm bằng gỗ chạm trổ.
Một bên quấn mình vào chiếc chăn lụa quý giá đầy ấm áp, một bên đưa tay ra, chỉ vào chỗ bàn ghế đặt ấm trà cách đó không xa, ta nói: "Ngươi ngồi đó."
Không thể để cậu nằm trên giường, còn ta ngồi ghế lạnh được.
Ta trả tiền cơ mà.
Cậu sững sờ, nhìn bàn ghế, lại bừng tỉnh đại ngộ sau đó mỉm cười ngại ngùng: "Thì ra tiểu thư thích như vậy."
Không biết cậu đang nói gì, nhưng ta vẫn lười biếng gật đầu nói: "Bắt đầu đi."
Ta học theo thần thái của Sửu hồ ly, giọng nói đầy già dặn: "Cái truyện... Trụ Vương đánh gà, còn có Phong Hỏa Hí trâu ngựa, tối nay ngươi kể hết cho ta nghe, không được bỏ sót một chữ nào."
Ta nói rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã cười đến hoa chân múa tay.
Sửu hồ ly chắc chắn không ngờ ta khôn đến vậy, thế mà lại nghĩ ra cách nghe sách nói thông minh như thế này cơ chứ.
Dù sao đọc sách cũng không thể đọc được.
Cả đời này cũng không thể.
*
Sáng hôm sau khi ta từ trên lầu xuống thì gặp ngay bảo nương của tiểu quan viện.
Bà ấy liếc nhìn tiểu quan phía sau ta hai mắt đen sì mệt mỏi không chịu nổi, rồi lại nhìn sang ta cũng uể oải chẳng kém, cười tươi hơn cả hoa.
“Khách nhân đây chắc là mệt mỏi cả đêm nhỉ?”
Ta hấp hối: “Ừ.”
Nhớ lại trải nghiệm nghe kể chuyện tối qua, ta lại than thở thêm một câu: “Cả đêm luôn đấy.”
Bà ấy vội vàng bồi tội với ta: “Tiểu Tiên Nhi của chúng ta cũng là lần đầu tiếp khách, tinh lực tràn đầy, nhưng còn chưa biết điều cho lắm, xin tiểu thư lượng thứ.”
“Không sao đâu.”
Ta không để bụng mấy tiểu tiết này.
Nhưng đúng là tinh lực rất tràn đầy.
Có thể kể chuyện suốt cả đêm, lại chẳng uống một giọt nước nào.
Thật là tài.
Quả không hổ danh là tiểu quan viện.
Đã sớm nghe nói mấy tiểu quan ở đây đều có tài ăn nói đỉnh cao.
Hiện tại xem ra, quả thật như vậy.
Ta quay lại giơ ngón tay cái với Tiểu Tiên Nhi: “Lần đầu mà đã giỏi thế này, tương lai không thể xem thường được đâu.”
Mặt cậu tái mét không nói gì.
Bảo nương thấy ta hài lòng đến vậy, vui tươi hớn hở ở bên cạnh bảo với ta: “Khách nhân lần sau lại đến nhé.”
Ta không đáp, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Tiên Nhi đang kiệt sức dựa vào lan can.
Sau khi nghe thấy lời của bảo nương, người cậu lại bắt đầu run lên nhè nhẹ.
Xem ra là lại hưng phấn rồi.
Người đọc sách đúng là yêu tri thức sâu đậm.
Nhưng chắc không đến nữa đâu.
Thương Trụ Vương không đánh gà, Phong Hỏa cũng chẳng chơi trâu ngựa.
Chán lắm.
*
Ta muốn nghe kể chuyện chiến tranh, chứ không phải chuyện tình yêu.
Tiểu Tiên Nhi rất tốt, chỉ là cậu không hiểu ta.
*
Cuối cùng ta vẫn phải tìm Sửu hồ ly để y kể lại hai câu chuyện đó cho ta nghe một lần nữa.
Y lập tức bùng nổ ngay tại chỗ: "Là Thương Trụ Vương và Đát Kỷ! Đát Kỷ là hồ ly tinh, không phải là con gà! Không ai muốn đánh con gà! Phong Hỏa Hí cũng là chư hầu, là các vị vương hầu, không phải khỉ lợn, lại càng không phải trâu ngựa!!!"
Ta vội vàng giúp y bình tĩnh lại: "Bình tĩnh bình tĩnh."
Sửu hồ ly tức đến nỗi không nói rõ được: "Ngươi bảo ta làm sao... hừ, làm sao bình tĩnh!"
Y gõ gõ đầu ta, mặt đầy vẻ thất vọng: "Ta thấy ngươi giống trâu ngựa thật!"
Ta bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng: "Trâu ngựa xấu quá, ta là gà cay mà."
Loại cay nhất, quyến rũ nhất.
Sửu hồ ly: "..."
Sửu hồ ly: "Ta muốn chết."
*
Sửu hồ ly cuối cùng vẫn không chết.
Ta biết ngay y không nỡ rời xa ta mà.
Sau khi kể lại toàn bộ câu chuyện về Đát Kỷ và Hí chư hầu cho ta nghe lần nữa, Sửu hồ ly đỡ trán: "Sau này ngươi ra ngoài thật sự đừng nói là quen ta, mất mặt lắm."
Mất mặt thì có liên quan gì đến hồ ly nhỉ?
Nhưng cuối cùng ta vẫn không hỏi câu đó ra khỏi miệng, thay vào đó, ta hỏi một câu khác: "Đát Kỷ và Bao Tự thật sự rất đẹp sao?"
"Tất nhiên rồi!" Cái đuôi của Sửu hồ ly dựng lên thật cao: "Nữ tử bên cạnh Lịch Giới quân vương không ai xấu cả."
Ta gật đầu, suy nghĩ về một logic.
Bên cạnh quân vương đều là mỹ nhân.
Những phi tử như Đát Kỷ, Bao Tự đều đẹp đến mức làm quân vương mất nước.
Hoàng hậu còn cao hơn phi tử.
Vậy nên, chỉ cần trở thành Hoàng hậu, có thể chứng minh mình là người đẹp nhất thiên hạ!
Ôi chao~
*
Trong đầu hồi tưởng đánh giá của Sửu hồ ly về Bệ hạ—
Tàn bạo, máu lạnh, vô tình…
Ánh mắt ta dừng lại trên người nam tử bị thế nhân gọi là Hoàng đế rắn độc đang ngồi cùng ta trên chiếc giường này.
“Ngươi muốn gì?” Giọng nói của hắn không nghe ra cảm xúc.
Khóe môi khẽ nhếch lên, ta vén chăn, cầm tay hắn đặt lên chiếc yếm lụa mỏng manh đang lỏng lẻo treo trước ngực mình, từng câu từng chữ vững vàng nói:
“Ta phải làm Hoàng hậu.”