Ánh nến chập chờn trên tấm rèm đỏ, chiếu rọi lên chiếc giường gỗ trắc, lúc mờ lúc tỏ.
Bên giường, tân nương trong hỉ bào đỏ thẫm, đầu phủ khăn voan thêu long phượng, đôi vai nhỏ khẽ run rẩy.
Trang sức trên người theo từng cử động mà đong đưa khe khẽ, tiếng hô hấp bị kìm nén trong hôn phòng tĩnh mịch, càng làm cho không gian thêm phần ngột ngạt.
Hôm nay là ngày kết thân giữa hai nhà Thẩm - Lục, mối hôn sự được thiên tử ban, đón dâu với thanh thế lớn chẳng khác nào hoàng đế ra cung.
Tiếng chiêng trống rộn ràng vang vọng khắp thành Trường An, hơn nửa bách tính đều đến xem mối kết duyên long trọng này.
Thế nhưng giờ phút này, khi đêm đã về khuya, trong hỉ phòng chỉ còn lại mình Thẩm Nam Chi.
Dưới lớp khăn voan đỏ thẫm, mọi thứ xung quanh đều rực rỡ sắc màu vui mừng, nhưng trái tim nàng lại chẳng hề dấy lên chút hân hoan. Nước mắt từ từ lăn dài, nàng chỉ có thể cắn chặt môi, cố nén tiếng nức nở nghẹn ngào.
Hỉ bà và nha hoàn, vốn cùng nàng chờ đợi trong tân phòng từ lâu, đã sớm rời đi. Nhưng những lời thì thầm nho nhỏ của họ vẫn như xoáy sâu vào tai Thẩm Nam Chi, vương vất không tan.
Chuyện Lục Hoành, trưởng tử Lục gia, nổi danh phong lưu thành tính, ngay trong đêm tân hôn say khướt bỏ mặc tân nương, không chút đoái hoài. Thậm chí, hắn còn ngang nhiên đưa những kẻ từng thân mật với hắn đến tiệc cưới, trước mặt bao người mà thân thiết ôm ấp các ả. Hắn hoàn toàn không bận tâm đến ánh mắt của kẻ khác, không màng tới việc người ta sẽ bàn tán thế nào về vị tân nương bị bỏ rơi trong phòng không gối chiếc.
Hành vi ấy chỉ khiến Thẩm Nam Chi, vốn đã đầy kháng cự với cuộc hôn nhân này, cảm thấy càng thêm bất lực và nhục nhã. Đây vốn dĩ không phải là nỗi khổ mà nàng nên gánh chịu.
Người lẽ ra phải thành thân với Lục Hoành, đúng ra là Thẩm Cẩn Nhu, muội muội của nàng vừa mới qua tuổi cập kê.
Nước mắt Thẩm Nam Chi như chuỗi trân châu đứt đoạn, từng giọt từng giọt rơi xuống từ khóe mắt.
Nàng không phải vì khổ sở khi phải gả cho một kẻ phong lưu nổi tiếng phá gia chi tử, cũng chẳng phải vì bị trượng phu bỏ mặc trong đêm tân hôn mà khóc.
Nàng chỉ hận, vì sao vận mệnh lại bất công đến vậy, mà dù có phản kháng bao nhiêu, nàng vẫn chẳng thể thay đổi điều gì.
~~~~~~~~
Thẩm Nam Chi khi sinh ra, lúc đấy phụ thân Thẩm Vĩnh Quang chỉ là một tú tài nghèo ở quê, còn mẫu thân Thôi Anh Tú quanh năm làm lụng, gánh vác mọi việc vặt vãnh để nuôi Thẩm Vĩnh Quang học hành, thi cử.
Thuở nhỏ, Thẩm Nam Chi đã theo mẫu thân lang thang khắp nơi, giúp nương kiếm tiền mưu sinh.
Năm nàng tám tuổi, Thôi Anh Tú hạ sinh Thẩm Cẩn Nhu.
Từ khi còn nhỏ, Thẩm Nam Chi đã bị coi thường chỉ vì thân phận nữ nhi. Ban đầu, nàng còn thương xót cho đứa muội muội vừa chào đời, lo rằng nó sẽ phải chịu cảnh bị ghẻ lạnh như mình.
Nhưng ai ngờ, ngày Thẩm Cẩn Nhu ra đời cũng chính là ngày phụ thân Thẩm Vĩnh Quang đỗ Trạng Nguyên.
Muội muội được xem là phúc tinh của gia đình, là ánh hào quang tỏa rạng tổ tông. Từ đó, Thẩm Cẩn Nhu được yêu thương và chiều chuộng hết mực, khác xa hoàn toàn với tuổi thơ cô độc của Thẩm Nam Chi.
Muội muội lớn lên trong sự bảo bọc của cả nhà, nhận được sự sủng ái mà Thẩm Nam Chi từng không dám mơ tưởng.
Theo năm tháng, Thẩm Nam Chi ngày càng bị lu mờ. Dù phụ thân thăng quan tiến chức, cuộc sống của nàng vẫn chẳng có gì thay đổi.
Nàng vẫn là đứa nữ nhi không được cha mẹ coi trọng, không được học hành đàng hoàng, cũng không có tài cán gì nổi bật.
Tính cách trầm lặng, khiêm nhường khiến nàng càng mờ nhạt bên cạnh muội muội tỏa sáng.
Dung mạo cũng chỉ thường thường bậc trung, đến mức nếu đứng giữa đám đông, nàng sẽ nhanh chóng bị lãng quên.
Với dáng vẻ như thế, không ít người thầm đoán, nếu nàng được gả đi, gia đình trượng phu ắt chẳng được vui vẻ gì, thậm chí còn khiến Thẩm gia còn cảm thấy mất mặt.
Vậy nên, khi đã qua tuổi 23, nàng mới bị đẩy vào một cuộc hôn nhân vốn dĩ chẳng thuộc về mình.
Nếu đây là một mối hôn sự tốt đẹp, chắc chắn Thẩm Nam Chi không có phần. Và nếu không phải vì chẳng còn cách nào khác, không phải vì chuyện hôn sự này ảnh hưởng đến lợi ích của Thẩm Cẩn Nhu, Thẩm gia cũng chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện gả nàng đi.
Nhưng vì sao nàng chỉ có thể nhận những thứ muỗi muội Thẩm Cẩn Nhu không cần? Vì sao chỉ có những chuyện không tốt đẹp mới đến lượt nàng?
Những suy nghĩ nặng nề ấy khiến Thẩm Nam Chi gần như nghẹt thở, nàng cố gắng kìm nén tiếng khóc nhưng lòng đầy uất ức, muốn bùng nổ đến mức không thể chịu đựng thêm.
~~~~~~~~~~~~~~
Đột nhiên.
Tiếng cửa phòng bật mở từ xa khiến Thẩm Nam Chi cứng người, hơi thở như bị chặn lại, tim nàng đập loạn nhịp, nhức nhối gõ vào lồng ngực.
Dưới lớp khăn voan đỏ, nàng không thể thấy rõ người vừa vào, nhưng trong đêm khuya tĩnh mịch này, kẻ bước vào tân phòng mà không chút e dè, ngoại trừ Lục Hoành, còn có thể là ai?
Chẳng lẽ, sau khi vui vầy cùng mỹ kỹ, hắn vẫn muốn đến đây để cùng nàng động phòng sao?
Cả người Thẩm Nam Chi run rẩy, từng sợi lông trên người dựng thẳng, hốc mắt không ngăn được giọt lệ bất giác rơi xuống, thấm vào mu bàn tay lạnh lẽo, tạo nên chút hơi ấm mong manh.
Nàng chợt tỉnh táo lại, sợ hãi vội vàng che giấu dấu vết nước mắt bằng cách đan tay lại với nhau, ngồi ngay ngắn nhưng lòng đầy bất an, không biết phải đối diện với hắn thế nào cho phải.
Bước chân người đến không giống kẻ say rượu, tiếng giày thanh thoát chạm đất, thong thả mà vững chãi, không hề an ủi mà ngược lại, càng làm không gian thêm phần căng thẳng, khiến nỗi lo sợ trong lòng Thẩm Nam Chi càng tăng lên.
Nàng cảm giác như mình không thể thở nổi, chưa kịp hít một hơi thì đột nhiên, một cây ngọc như ý lạnh lẽo khẽ lướt dưới lớp khăn voan, gió lạnh thổi lay mấy sợi tóc trên trán nàng. Và rồi, khăn voan bị nhấc lên bất ngờ.
Trước mắt nàng hiện ra một khuôn mặt tuấn mỹ, nhiễm chút tà mị, đầy lãnh đạm. Mày kiếm sắc bén, làn da trắng lạnh như băng, đôi môi mỏng nhuốm sắc hồng nhạt.
Đường nét khuôn mặt sắc sảo, chiếc cằm góc cạnh toát ra vẻ lãnh lẽo khiến người ta không dám lại gần. Người này đẹp đến mức Thẩm Nam Chi chưa từng thấy qua.
Hắn đứng thẳng, ánh mắt lạnh lùng nhưng nụ cười phảng phất nơi khóe môi lại chứa đựng điều gì đó khó hiểu.
Dưới ánh nến chập chờn, nét cười như băng tuyết nơi sơn cốc, mang theo hơi lạnh đầy uy hiếp, đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu bóng dáng nàng, xen lẫn một chút tà khí. Nụ cười thoáng hiện rồi biến mất trong giây lát.
Đây là... Lục Hoành sao?
Chưa kịp phản ứng, khăn voan đỏ lại bị hạ xuống che phủ tầm mắt. Ngọc như ý rơi xuống theo, bên tai vang lên một giọng nói khàn khàn lạnh lẽo:
"Đây là lễ vật hoàng đế tặng cho huynh trưởng sao?"
"Lớn lên… cũng chẳng ra gì cả."
Lời nói vừa rồi mang theo chút nghiến răng nghiến lợi, khiến người nghe không rõ nguyên do.
Thẩm Nam Chi hoảng sợ tột độ, thế mà nam tử không phải trượng phu của nàng này còn đột ngột tiến sát lại gần nàng.
Như một phản xạ tự nhiên, nàng vội vàng co rút về phía đầu giường, kéo khăn voan đỏ xuống để cố gắng khôi phục tầm nhìn, mong tìm chút cảm giác an toàn.
Thấy rõ khuôn mặt lạnh lẽo tuấn tú kia, cơn hoảng loạn càng ào ạt kéo đến. Nàng hoàn toàn không thể phân biệt được kẻ này đến đây để chế nhạo nàng hay có ý định làm điều gì khác.
Dù là gì đi nữa, hắn chắc chắn không phải là người nên xuất hiện trong phòng của nàng vào đêm tân hôn.
Nước mắt nàng như dòng suối vỡ bờ, không thể kiểm soát. Thẩm Nam Chi tự biết mình yếu đuối, thường bị mẹ mắng vì cứ gặp chuyện là khóc.
Nàng không ngăn nổi dòng lệ, chỉ biết cắn chặt môi để không bật thành tiếng, cố gắng không để bản thân trở nên quá mức chật vật.
Trước mắt hắn, nữ nhân co rúm lại đầy cảnh giác. Rõ ràng đã sợ hãi đến tột cùng, nhưng nàng thậm chí không biết xin tha hay tìm cách chạy trốn.
Lục Văn nhìn nàng mà trong lòng dâng lên một sự khinh thường lẫn tò mò. Thẩm gia vốn muốn gả nhị tiểu thư xinh đẹp của mình cho Lục Hoành, nhưng cuối cùng lại tráo đổi, đem đại tiểu thư thường thường vô kỳ gả vào Lục gia.
Nữ nhân trước mặt, suy cho cùng, cũng là "công thần" trong vở kịch nhàm chán này, vì vậy Lục Văn mới nảy sinh chút tò mò, muốn xem dung nhan vị "đại công thần" này.
Trước đây, khắp thành Trường An đều đồn đãi về nhị tiểu thư Thẩm gia, Thẩm Cẩn Nhu, với dung mạo kiều diễm, cầm kỳ thi họa đều tinh thông.
Quan lại quyền quý kéo nhau đến Thẩm gia cầu hôn đến mức suýt vỡ cửa. Ngược lại, đại tiểu thư Thẩm Nam Chi chẳng mấy ai để ý đến. Nàng là một nữ tử tầm thường, chẳng có vẻ gì là thiên kim tiểu thư.
Thế nhưng, khi Lục Văn nhìn kỹ nữ nhân đang ngồi co lại, khóc như đóa hoa lê trong mưa, hắn cảm thấy bốn chữ "tướng mạo thường thường" hoàn toàn không thích hợp.
Đôi mắt nàng đỏ hoe, trong veo như hai viên hắc diệu thạch, đuôi mắt hơi chếch lên mang theo nét mị hoặc ẩn chứa ý cười mà không phải cười, càng khiến lòng người xao động.
Hàng mi dài phủ lớp sương mỏng lấp lánh, nước mắt lặng lẽ chảy xuống gương mặt trắng ngần, tựa hồ không nỡ rơi hẳn, như ánh sáng từ làn da tinh khiết toát ra.
Đôi môi mềm mại, giờ đây bị nàng cắn đến bật ra màu trắng nhợt nhạt, trông lại càng khiến người ta xót xa.
Chiếc mũ phượng và khăn choàng vai đều trở nên ảm đạm trước vẻ đẹp mong manh, kiều diễm của nàng.
Lục Văn nheo mắt, ánh mắt lạnh lẽo ban đầu dần trở nên nóng nảy.
Đây là lần đầu tiên có một nữ nhân khóc trước mặt hắn, nhưng hắn lại không thể cười.
Hắn vốn thích nghe người khác khóc van xin, thích nhìn người ta đau đớn tột cùng mà giãy giụa trong tuyệt vọng.
Cảnh tượng đó thường khiến hắn khoái trá. Thế nhưng, nữ nhân này lại khóc quá đỗi yên lặng.
Nàng rõ ràng đang rất đau khổ, rất sợ hãi, nhưng lại không biểu hiện rõ ràng như những kẻ khác. Nàng run rẩy, tuyệt vọng, nhưng không hề khóc lớn thành tiếng, không hề có chút giãy giụa cuồng loạn nào.
Làm thế nào để nàng khóc lớn hơn, van xin nhiều hơn?
Làm thế nào để khiến nàng khóc lớn hơn? Ý niệm kỳ quái này bỗng dưng nảy sinh trong lòng Lục Văn, như một cơn sóng lạnh lẽo cuộn trào, khiến tâm trạng vốn âm u của hắn càng thêm u tối và lạnh lẽo.
~~~~~~~
Thẩm Nam Chi bị ánh mắt lạnh lẽo của Lục Văn làm cho cả người tê dại.
Nàng buông nhẹ hàm răng, định mở miệng hỏi thân phận của hắn, nhưng vừa mới lơi lỏng chút ít, nàng liền cảm thấy giọng nói như muốn nghẹn ngào bật ra, nên lại cắn chặt môi theo bản năng.
Không gian hỉ phòng vốn đầy ắp niềm vui như bị một sự im lặng chết chóc bao trùm, dường như có thứ gì đó kỳ dị đang khuấy động bầu không khí.
Không biết sự căng thẳng kéo dài bao lâu, Lục Văn mới thu hồi ánh nhìn như thú săn mồi, nhưng khi nghiêng đầu, đuôi mắt hắn vẫn mang theo vẻ lạnh lẽo, rồi ánh mắt hắn dừng lại trên một đĩa táo ngọt đặt trên bàn tròn trong phòng.
Thẩm Nam Chi thở hắt ra một hơi, như thể gương mặt nàng đã nghẹn đến mức sắp bốc cháy.
Trong lúc nàng còn đang cố lấy lại nhịp thở, hắn đã bước chậm rãi đến bên bàn, ngón tay trắng như ngọc nhấc lấy một góc đĩa táo ngọt.
Khóe môi hắn khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười nhạt như có như không: “Nếu huynh trưởng tối nay không đến, đĩa táo này ‘sinh quý tử’, để ta thay mặt huynh trưởng hưởng dụng. Chúc tân hôn vui vẻ, tẩu tẩu.”
Câu nói vừa dứt, Thẩm Nam Chi mở to hai mắt, theo bản năng muốn chạy trốn khỏi phòng, người kia đã nhanh chóng xoay người, bưng theo đĩa táo ngọt, rời đi khỏi hôn phòng.
Mãi đến khi không gian xung quanh đã im ắng hồi lâu, Thẩm Nam Chi mới chậm rãi nhận ra điều gì vừa xảy ra. Người đó gọi Lục Hành là “huynh trưởng” và nàng là “tẩu tẩu”.
Hắn chính là đứa em trai thất lạc nhiều năm, mười ba tuổi mới được Lục gia tìm về, Lục Hành đệ đệ, phu đệ của nàng.
Kẻ ấy lại xông vào hỉ phòng đêm tân hôn, xốc khăn voan của trưởng tẩu!