Thế mà nghe thấy Thư Đường thò đầu qua lén lút hỏi: “Lão Ngô, cho tôi mượn căn cước của anh chút đi.”
Lão Ngô:?
Lão Ngô móc căn cước ra.
Sau đó trơ mắt nhìn Thư Đường đi đến đối diện với Công Huân, rồi hai người họ nói gì đấy một chập, cầm tay nhau đi vào trong một khách sạn.
Thư Đường thấy Ký túc xá quá nhỏ, thật sự không ngủ được hai người, vậy nên lúc bắt gặp lão Ngô, cô quyết định cùng người cá đi thuê khách sạn ngủ.
Lão Ngô bỗng hiểu ra cớ gì mà Trần Sinh lại không tự mình đến, một hai bắt anh ta phải đi—hóa ra nhiệm vụ theo đuôi đơn giản thế này nhưng lại phải gánh áp lực tâm lý to lớn như thế.
Bọn họ mua vé của một bộ phim kinh dị tên <<đêm mưa kinh hoàng>>.
Thư Đường rất thích cảm giác kích thích thế này, nhưng lại chưa bao giờ dám đi xem phim một mình. Hôm nay vì có người cá bên cạnh nên Thư Đường cảm thấy rất an toàn, thế là cô vô cùng yên tâm mua một thùng bắp rang bơ cỡ lớn, hai ly coca, đi vào xem phim kinh dị. Phim <<đêm mưa kinh hoàng>> nói về một vị tà thần nào đó hạ mình xuống thành phố, xuất hiện trên đường dưới đêm mưa, cắn nuốt thể tinh thần của từng người qua đường.
Thư Đường rất sợ, nhưng cũng rất hưng phấn, vừa ăn bắp rang bơ vừa bật ra mấy tiếng la hét sợ hãi như những người đang có mặt trong rạp chiếu phim này.
Người cá lại có vẻ không hợp lắm. ‘Hắn’ bày ra vẻ mặt vô cảm nhìn hình ảnh trên màn hình, bởi vì rõ ràng bất cứ cảnh tượng nào trong quá trình tàn sát Vật Ô Nhiễm hay những loài sinh vật biển cũng đều đẫm máu hơn những cảnh trên đây.
Người cá liếc mắt nhìn Thư Đường đang hưng phấn.
Nhưng nhìn nhìn một chập, người cá đột nhiên cảm thấy hình ảnh trong bộ phim này rất quen mắt.
Tà thần với hình thể cao lớn, phát ra âm thanh nghèn nghẹn quỷ dị, lúc đi đường còn nhỏ nước từ trên cơ thể xuống.
Lúc này đây, Thư Đường đang ôm chặt người cá bên cạnh tìm kiếm cảm giác an toàn.
Bỗng thấy khí lạnh nhè nhẹ phát ra sau lưng.
Nhưng ôm ôm, Thư Đường chợt có dự cảm, ngẩng đầu nhìn người cá, rồi lại nhìn màn ảnh.
Người cá hiển nhiên cũng ý thức ra được điều này.
Hai người mặt đối mặt.
Lúc Thư Đường quay đầu lại xem phim kinh dị, bỗng mất sạch chút cảm giác căng thẳng và kích thích ban đầu.
Cô lại cảm nhận cảm giác lạnh cả người từ sau lưng—
Phát hiện ra là vì người cá xem phim nhàm chán quá, nên đang cọ cọ vào cô.
Thư Đường: “….”
Thư Đường oán giận: “Lần sau sẽ không bao giờ đi xem phim kinh dị với anh nữa.”
Người cá rít rít với cô, đại khái ý là: Nếu cô mà thích, lần sau đi săn, ‘hắn’ có thể biểu diễn cho cô xem.
May thay, hệ thống ngôn ngữ của hai người vẫn không hoàn toàn là một đường thẳng, Thư Đường nghe không hiểu kiến nghị ‘tri kỷ’ như thế.
Vì nhân vật chính trong phim kinh dị quá quen mắt, Thư Đường không mấy thỏa mãn, vô cùng mất hứng.
Sau khi hết phim, Thư Đường lại cùng người cá đi mua vé bộ phim tình cảm.
Phim tình cảm này là một phiên bản ABO của <<The Titanic>>, nội dung kẻ về một cặp đôi tương ngộ trên thuyền, rồi lại gặp phải Vật Ô Nhiễm trên biển.
Thư Đường nói bộ phim này là về yêu đương.
Vì thế, người cá vốn không hứng thú lắm với ‘xem phim’ lại chuyển sang thật nghiêm túc, mặt mày vô cảm trông qua càng thêm nghiêm túc.
Nhưng người cá lại khá cao, Thư Đường che không kín được.
Đoạn sau đó, họ liền thấy tay đôi tình nhân kia luồn vào trong quần áo đối phương.
Sắp đến việc không thể miêu tả trước mặt công chúng.
—Hóa ra đây cũng là chuyện yêu đương phải làm.
Quái vật cúi đầu dò hỏi: “Đường?”
Thư Đường quay đầu, rất là nghiêm túc: “Đây là mát xa trước khi ăn người, đặng làm cho thịt tươi sống, đáng sợ lắm.”
Quái vật nghiêng nghiêng đầu, không tỏ ý gì.
Đoán chừng là bị vây xem nên đôi tình nhân kia dừng lại, không tiếp tục nữa.
Thư Đường thở phào một hơi.
Giây sau, đôi AO trên phim cũng bắt đầu lăn giường.
Thư Đường giải thích: “Họ đang tiến hành vật lộn tự do đó.”
Người cá trầm mặc trong chốc lát.
Sau khi diễn viên chính lăn xong, vươn tay kéo đèn tắt đi.
Thư Đường lại giải thich: “Anh xem, tối rồi, bọn họ phải bắt đầu ăn người, vậy nên không thể quay, quá máu me.”
Thư Đường không nghe thấy âm thanh của người cá, nhưng cô cho rằng mình đã thành công lừa dối cá ta.
Mãi đến khi cô nghe được âm thanh cực quyến rũ, cực dễ nghe từ người cá, tiếng cười lạnh.
Cô cảm thấy cái ót mình bị người cá nhìn sắp sửa thành một cái hố đến nơi rồi, tay lừa đảo thiện nghệ bắt đầu đứng ngồi không yên, nhưng cô đang ngồi trong lòng người cá, vậy nên đứng ngồi không yên càng thêm nặng.
Mãi cho đến khi người cá thong thả dời mắt, cô mới cảm thấy áp lực trên người mình biến mất, lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Bầu không khí quái dị này vẫn còn tiếp diễn cho đến khi bộ phim kết thúc, đèn bật lên.
Phim này là được dịch nên giọng điệu có hơi kỳ quái.
Thậm chí xưng hô cũng rất quái.
Nam chính: Darling ơi!
Nữ chính: Vâng, thân yêu à!
Đến khi bộ phim kết thúc, hai người họ đã nghe được 240 phút ‘thân yêu.
Chờ sau khi bộ phim kết thúc, Thư Đường phát hiện lúc cô gọi ‘hoa hồng nhỏ’, người cá nhìn cô, vây cá sau tai giật giật, nghiêng nghiêng đầu.
Vừa lúc gặp được một hoạt động 520: Chỉ cần Alpha bế Omega lên là có thể giảm giá 20%.
Thư Đường dã tâm hừng hực nhìn người cá bên cạnh một cái.
Cô xoa tay hầm hè, nhỏ giọng nói: “Lát nữa em ôm anh, anh cứ dùng thể tinh thần để bay lên nhé.”
Người cá hiểu ngay: Bé mèo ta lại muốn gian lận.
Lúc Thư Đường muốn bế người cá.
Giây kế tiếp, cô bay lên.
Vì người cá đã vươn tay, dùng một tay khiêng cô lên rồi.
Hai người thuận lợi được giảm 20%.
—Với tư thế Thư Đường bị khiêng đi vào nhà ăn.
Sau đó cả khán phòng đều tập trung chú ý đến super A này.
Chỉ có mỗi Thư Đường là lén lút dặn dò super A này, bảo hắn khiêm tốn một chút, ngàn lần đừng để có người phát hiện ra được hai người họ là A giả O, O giả A.
Super A cúi đầu nhìn cô: “….”
Hiển nhiên, cả thế giới này chỉ có mình Thư Đường là cảm thấy chí khí A của cô quá nồng sẽ bị vạch trần.
Thật ra, Công Huân đúng là Omega thật, đây không phải là một chuyện bí mật gì.
Nhưng trên cơ bản thì không một ai quan tâm đến chuyện hắn có phải là Omega hay không—
Vì dù là mười năm trước, hay là mười năm sau, chuyện mọi người quan tâm hơn hẳn là hắn có phải là người hay không.
Ví như dọc đường luôn có kẻ đi theo. Lão Ngô lái xe đi đằng trước, những người khác theo sát phía sau, sợ vũ khí hạt nhân hình người kia bất cẩn là lau súng cướp cò ngay.
Lúc này đây thể tinh thần của người cá đã bao trùm nửa cái thành phố, dù không có bất cứ động tĩnh gì, nhưng sự tồn tại của ‘hắn’ đúng thật là một uy hiếp lớn. Đương lúc quái vật khổng lồ này mở đôi mắt đen nhánh trên không trung thành phố quan sát, cả thành phố to là thế lại phảng phất trở nên nhỏ bé đi.
Không ai biết quái vật ấy đến tột cùng là nhìn gì—-
Dẫu sao ‘tà thần’ hạ mình xuống thành phố này, vẫn là một thứ gì đó còn đáng sợ hơn cả Vật Ô Nhiễm?
Nỗi sợ hãi lớn lao bao trùm lên rất nhiều người. Căn cứ Nam Đảo phái theo rất nhiều người đến theo dõi, lại không dám chọc giận quái vật trên không. Cuộc hội nghị lần nữa được mở ra, điện thoại của Trần Sinh hay thậm chí là điện thoại của Viện trưởng Khâu sắp sửa bị gọi cháy máy.
Nhưng không một ai hay biết sự tồn tại khủng bố này muốn làm gì, muốn đi đâu, từng nhất cử nhất động của quái vật này đều làm mẫn cảm trái tìm người nhìn.
Vào lúc này, lão Ngô nhìn bánh xe quay đằng trước, cùng chìm trong lặng thinh như những người khác.
“….”
Vậy nên ý là phải viết báo cáo như thế nào đây hả!
Lão Ngô là lính của Công Huân, dù cho tình huống hiện tại của Công Huân không còn như trước, thì anh ta vẫn là một người lính trung thành và đáng tin cậy như năm nào, anh ta rất tự nhiên giấu đi một phần sự thật, lược bớt một phần lớn sự việc, ví như mấy ‘chuyện vặt’ mượn căn cước đi thuê phòng gì đó. Chỉ gửi mỗi thay đổi định vị qua.
Thế là, không lâu sau đó, căn cứ Nam Đảo liền thu được một tin tức mới nhất do các Alpha tuyến đầu gửi về—-
Quái vật khổng lồ khiến người hít thở không thông nọ.
Lịch trình hôm nay như sau:
Khách sạn—rạp chiếu phim—nhà hàng tình nhân—công viên giải trí.
—Ở giữa còn tỉnh lược tiệm bắp rang bơ, tiệm trà sữa, và n tiệm viên chiên nhỏ lẻ.
Địa điểm hẹn hò thứ ba là công viên giải trí.
Sau khi ở bên người cá, Thư Đường thường ngó lơ chuyện bản thân là A. Có điều chuyện này cũng không trách Thư Đường được, vì cô vốn dĩ xuyên đến đây, là một cá thể có tam quan và nhận thức dừng lại ở thế kỉ 21.
Nhưng hễ một khi nhớ đến, tôn nghiêm Alpha lại trào dâng trên người mèo ta.
Cô cúi đầu nhìn Omega của mình, nói với hắn:
“Thân yêu này, một lát sẽ rất đông đúc, anh cứ dựa vào lòng em là được.”
Người cá an tĩnh trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn đỉnh đầu Thư Đường đang ghé vào lòng mình.
Vì tiết trời có hơi oi bức, nên Thư Đường rất thích dán lên đồ lạnh, ở Bastille thì dính vào đuôi cá người cá, ở bên ngoài sẽ dựa vào vai người cá, hoặc là đỉnh đầu.
Vậy là cô bèn ngồi luôn trong lòng người cá.
Bàn tay to của người cá nắm tay lái, cũng trùm cả người cô lại—-
Cằm gác lên đầu Thư Đường.
Đỉnh đầu mèo bị thái sơn áp lại, độ cao giảm hẳn 3cm so với mực nước biển.
Cô cảm giác được mái tóc dài của người cá rũ bên tai mình, cả người hoàn toàn khảm vào trong cơ thể người cá, bị bao phủ bởi luồng hơi thở không có chỗ trốn này.
Cô có chút bối rối mà nói thầm, muốn bò ra ngoài, nào ngờ bị bàn tay to của người cá siết lấy eo.
Tháng 5 nên quần áo cũng rất mỏng, cô kéo chiếc áo croptop lên, làn da tiếp xúc trực tiếp với bàn tay to của người cá, bị sự lạnh lẽo và cảm xúc thô ráp này làm cho giật cả mình.
Da đầu Thư Đường như tê như dại. Bị loại mập mờ quái dị này khiến cho không biết phải làm sao mới được.