Dạo bộ xong, Thư Đường phát hiện ra có chiếc xe vẫn luôn không gần không xa theo sau bọn họ.

Mới ban đầu Thư Đường có chút cảnh giác, kết quả là thông qua kính trông thấy một gương mặt quen thuộc.

Thư Đường nhận ra lão Ngô.

Thế là Thư Đường đi đến, vỗ vỗ cửa sổ xe.

Lão Ngô khá căng thẳng, vừa hạ kính xuống định bụng giải thích.

Thế mà nghe thấy Thư Đường thò đầu qua lén lút hỏi: “Lão Ngô, cho tôi mượn căn cước của anh chút đi.”

Lão Ngô:?

Lão Ngô móc căn cước ra.

Sau đó trơ mắt nhìn Thư Đường đi đến đối diện với Công Huân, rồi hai người họ nói gì đấy một chập, cầm tay nhau đi vào trong một khách sạn.

Thư Đường thấy Ký túc xá quá nhỏ, thật sự không ngủ được hai người, vậy nên lúc bắt gặp lão Ngô, cô quyết định cùng người cá đi thuê khách sạn ngủ.

Mượn căn cước, đương nhiên là để đặt phòng rồi.

Lão Ngô: “….”

Lão Ngô run tay: Có phải tui đã biết nhiều quá rồi không?

Lão Ngô móc một điều thuốc ra muốn hút một miệng đặng bề bình tĩnh, kết quả tay càng run dữ dội.

Lão Ngô bỗng hiểu ra cớ gì mà Trần Sinh lại không tự mình đến, một hai bắt anh ta phải đi—hóa ra nhiệm vụ theo đuôi đơn giản thế này nhưng lại phải gánh áp lực tâm lý to lớn như thế.

Địa điểm hẹn hò thứ hai của họ, đương nhiên là rạp chiếu phim.

Bọn họ mua vé của một bộ phim kinh dị tên <<đêm mưa kinh hoàng>>.

Thư Đường rất thích cảm giác kích thích thế này, nhưng lại chưa bao giờ dám đi xem phim một mình. Hôm nay vì có người cá bên cạnh nên Thư Đường cảm thấy rất an toàn, thế là cô vô cùng yên tâm mua một thùng bắp rang bơ cỡ lớn, hai ly coca, đi vào xem phim kinh dị. Phim <<đêm mưa kinh hoàng>> nói về một vị tà thần nào đó hạ mình xuống thành phố, xuất hiện trên đường dưới đêm mưa, cắn nuốt thể tinh thần của từng người qua đường.

Thư Đường rất sợ, nhưng cũng rất hưng phấn, vừa ăn bắp rang bơ vừa bật ra mấy tiếng la hét sợ hãi như những người đang có mặt trong rạp chiếu phim này.

Người cá lại có vẻ không hợp lắm. ‘Hắn’ bày ra vẻ mặt vô cảm nhìn hình ảnh trên màn hình, bởi vì rõ ràng bất cứ cảnh tượng nào trong quá trình tàn sát Vật Ô Nhiễm hay những loài sinh vật biển cũng đều đẫm máu hơn những cảnh trên đây.

Người cá liếc mắt nhìn Thư Đường đang hưng phấn.

Nhưng nhìn nhìn một chập, người cá đột nhiên cảm thấy hình ảnh trong bộ phim này rất quen mắt.

Tà thần với hình thể cao lớn, phát ra âm thanh nghèn nghẹn quỷ dị, lúc đi đường còn nhỏ nước từ trên cơ thể xuống.

Lúc này đây, Thư Đường đang ôm chặt người cá bên cạnh tìm kiếm cảm giác an toàn.

Bỗng thấy khí lạnh nhè nhẹ phát ra sau lưng.

Nhưng ôm ôm, Thư Đường chợt có dự cảm, ngẩng đầu nhìn người cá, rồi lại nhìn màn ảnh.

Người cá hiển nhiên cũng ý thức ra được điều này.

Hai người mặt đối mặt.

Lúc Thư Đường quay đầu lại xem phim kinh dị, bỗng mất sạch chút cảm giác căng thẳng và kích thích ban đầu.

Cô lại cảm nhận cảm giác lạnh cả người từ sau lưng—

Phát hiện ra là vì người cá xem phim nhàm chán quá, nên đang cọ cọ vào cô.

Thư Đường: “….”

Thư Đường oán giận: “Lần sau sẽ không bao giờ đi xem phim kinh dị với anh nữa.”

Người cá rít rít với cô, đại khái ý là: Nếu cô mà thích, lần sau đi săn, ‘hắn’ có thể biểu diễn cho cô xem.

May thay, hệ thống ngôn ngữ của hai người vẫn không hoàn toàn là một đường thẳng, Thư Đường nghe không hiểu kiến nghị ‘tri kỷ’ như thế.

Vì nhân vật chính trong phim kinh dị quá quen mắt, Thư Đường không mấy thỏa mãn, vô cùng mất hứng.

Sau khi hết phim, Thư Đường lại cùng người cá đi mua vé bộ phim tình cảm.

Phim tình cảm này là một phiên bản ABO của <<The Titanic>>, nội dung kẻ về một cặp đôi tương ngộ trên thuyền, rồi lại gặp phải Vật Ô Nhiễm trên biển.

Thư Đường nói bộ phim này là về yêu đương.

Vì thế, người cá vốn không hứng thú lắm với ‘xem phim’ lại chuyển sang thật nghiêm túc, mặt mày vô cảm trông qua càng thêm nghiêm túc.

Giữa phim, Omega yếu đuối kia rúc mình vào lòng Alpha ngắm biển.

Thế là người cá rất tự nhiên cúi đầu, đặt đầu Thư Đường dựa vào vai mình.

Thư Đường cũng rất tự nhiên kề đến gần trong chốc lát.

Thầm nghĩ: Hắn là Jack, cô là Rose.

Sau cô lại bỗng ý thức ra được: Không đúng, cô mới là Alpha à nha.

Thế là Thư Đường ngồi dậy, nói cho người cá—–

Hắn là O, cô mới là A.

Vậy nên hắn phải dựa vào vai cô, cá nhỏ dựa vào nhân tài mới đúng.

Người cá lại thấy Thư Đường nói sai rồi, vì trong phim Alpha hiển nhiên trông lớn hơn Omega rất nhiều, vậy nên, Thư Đường mới là Omega.

Thư Đường và người cá tranh nhau nửa ngày trời.

Người qua: “Em mới là Alpha.”

Tiếng lại: “Rịt rịt rịt”

Hai người đều rất kiên trì với chính kiến của mình.

Thiết thấy bản thân cãi không lại một con người cá câm.

Thư Đường lập tức tung tuyệt chiêu: Alpha trong phim sẽ chủ động hôn Omega nhá.

Người cá trầm mặc trong chốc lát.

Thư Đường tỏ vẻ: “Nếu em là A, phim hết em sẽ chủ động hôn anh ngay.”

Người cá cảm thấy tạm thời có thể vào vai Omega một chút xíu.

Thư Đường tìm lại tôn nghiêm Alpha rồi, nằm xuống lại.

Cô còn ra chiều người cá có thể dựa đầu lên vài cô, cá nhỏ dựa người một tí.

Người cá trầm mặc trong chốc lát.

Cúi đầu nhìn nhìn cô.

Thật ra không phải là không muốn lắm—mà là vì Thư Đường có hơi lùn.

Thế là người cá bế cô lên.

Gác cằm lên vai cô.

Một phút sau.

Thư Đường: Hơi nằng nặng.

Năm phút sau.

Thư Đường: “Đầu anh nâng lên chút được không?”

Cô cảm thấy người cá đằng sau bật ra một tiếng cười khẽ.

Nhưng vẫn thay đổi tư thế ‘cá lớn dựa người’, chỉ là hơi nhếch cằm lên, nhẹ nhàng cọ cọ cô.

Mười phút sau.

Tư thế của hai người họ biến thành Thư Đường nằm trên người người cá xem phim.

Thư Đường thầm nghĩ: Sô pha này thoải mái thật đó.

Cô đã quên khuấy đi mất chuyện tranh giành tôn nghiêm AO vừa rồi.

Rạp chiếu phim là nơi rất mập mờ, tối lửa tắt đèn, xem được nửa phim, Thư Đường mới phát hiện ra người cá nghiêm túc học tập tư liệu đột nhiên dời mắt khỏi màn hình. Thư Đường nhìn theo tầm mắt của người cá—-

Thấy ở hàng ghế trước có một cặp đôi đang trao nhau cái hôn kiểu Pháp nồng nhiệt.

Chuyện hôn môi là do Thư Đường dạy, cô hình như cũng chỉ dán dán lên môi người cá rồi thôi.

Người cá phát hiện, hóa ra kẻ lừa đảo hôn không giống với người khác.

Ánh mắt người cá dần trở nên kỳ quái.

Thư Đường lập tức bịt kín tầm mắt người cá: “Đừng có xem, đáng sợ lắm. Đó là đang ăn nhau đó.”

Người cá: “….”

Nhưng người cá lại khá cao, Thư Đường che không kín được.

Đoạn sau đó, họ liền thấy tay đôi tình nhân kia luồn vào trong quần áo đối phương.

Sắp đến việc không thể miêu tả trước mặt công chúng.

—Hóa ra đây cũng là chuyện yêu đương phải làm.

Quái vật cúi đầu dò hỏi: “Đường?”

Thư Đường quay đầu, rất là nghiêm túc: “Đây là mát xa trước khi ăn người, đặng làm cho thịt tươi sống, đáng sợ lắm.”

Quái vật nghiêng nghiêng đầu, không tỏ ý gì.

Đoán chừng là bị vây xem nên đôi tình nhân kia dừng lại, không tiếp tục nữa.

Thư Đường thở phào một hơi.

Giây sau, đôi AO trên phim cũng bắt đầu lăn giường.

Thư Đường giải thích: “Họ đang tiến hành vật lộn tự do đó.”

Người cá trầm mặc trong chốc lát.

Sau khi diễn viên chính lăn xong, vươn tay kéo đèn tắt đi.

Thư Đường lại giải thich: “Anh xem, tối rồi, bọn họ phải bắt đầu ăn người, vậy nên không thể quay, quá máu me.”

Thư Đường không nghe thấy âm thanh của người cá, nhưng cô cho rằng mình đã thành công lừa dối cá ta.

Mãi đến khi cô nghe được âm thanh cực quyến rũ, cực dễ nghe từ người cá, tiếng cười lạnh.

Cô cảm thấy cái ót mình bị người cá nhìn sắp sửa thành một cái hố đến nơi rồi, tay lừa đảo thiện nghệ bắt đầu đứng ngồi không yên, nhưng cô đang ngồi trong lòng người cá, vậy nên đứng ngồi không yên càng thêm nặng.

Mãi cho đến khi người cá thong thả dời mắt, cô mới cảm thấy áp lực trên người mình biến mất, lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Bầu không khí quái dị này vẫn còn tiếp diễn cho đến khi bộ phim kết thúc, đèn bật lên.

Phim này là được dịch nên giọng điệu có hơi kỳ quái.

Thậm chí xưng hô cũng rất quái.

Nam chính: Darling ơi!

Nữ chính: Vâng, thân yêu à!

Đến khi bộ phim kết thúc, hai người họ đã nghe được 240 phút ‘thân yêu.

Chờ sau khi bộ phim kết thúc, Thư Đường phát hiện lúc cô gọi ‘hoa hồng nhỏ’, người cá nhìn cô, vây cá sau tai giật giật, nghiêng nghiêng đầu.

Thư Đường bỗng hiểu ngay ý ‘hắn’.

Thế là cô thử do thám: “Thân yêu ơi?”

“Đường.”

Thế là, người cá đã thăng cấp lên thành thân yêu.

Bọn họ ăn trưa ở một nhà ăn tình nhân.

Vừa lúc gặp được một hoạt động 520: Chỉ cần Alpha bế Omega lên là có thể giảm giá 20%.

Thư Đường dã tâm hừng hực nhìn người cá bên cạnh một cái.

Cô xoa tay hầm hè, nhỏ giọng nói: “Lát nữa em ôm anh, anh cứ dùng thể tinh thần để bay lên nhé.”

Người cá hiểu ngay: Bé mèo ta lại muốn gian lận.

Lúc Thư Đường muốn bế người cá.

Giây kế tiếp, cô bay lên.

Vì người cá đã vươn tay, dùng một tay khiêng cô lên rồi.

Hai người thuận lợi được giảm 20%.

—Với tư thế Thư Đường bị khiêng đi vào nhà ăn.

Sau đó cả khán phòng đều tập trung chú ý đến super A này.

Chỉ có mỗi Thư Đường là lén lút dặn dò super A này, bảo hắn khiêm tốn một chút, ngàn lần đừng để có người phát hiện ra được hai người họ là A giả O, O giả A.

Super A cúi đầu nhìn cô: “….”

Hiển nhiên, cả thế giới này chỉ có mình Thư Đường là cảm thấy chí khí A của cô quá nồng sẽ bị vạch trần.

Thật ra, Công Huân đúng là Omega thật, đây không phải là một chuyện bí mật gì.

Nhưng trên cơ bản thì không một ai quan tâm đến chuyện hắn có phải là Omega hay không—

Vì dù là mười năm trước, hay là mười năm sau, chuyện mọi người quan tâm hơn hẳn là hắn có phải là người hay không.

Ví như dọc đường luôn có kẻ đi theo. Lão Ngô lái xe đi đằng trước, những người khác theo sát phía sau, sợ vũ khí hạt nhân hình người kia bất cẩn là lau súng cướp cò ngay.

Hiện tại việc dùng đến ‘vũ khí hạt nhân hình người’ này cũng là một hình dung vô cùng khách quan.

Lúc này đây thể tinh thần của người cá đã bao trùm nửa cái thành phố, dù không có bất cứ động tĩnh gì, nhưng sự tồn tại của ‘hắn’ đúng thật là một uy hiếp lớn. Đương lúc quái vật khổng lồ này mở đôi mắt đen nhánh trên không trung thành phố quan sát, cả thành phố to là thế lại phảng phất trở nên nhỏ bé đi.

Không ai biết quái vật ấy đến tột cùng là nhìn gì—-

Dẫu sao ‘tà thần’ hạ mình xuống thành phố này, vẫn là một thứ gì đó còn đáng sợ hơn cả Vật Ô Nhiễm?

Nỗi sợ hãi lớn lao bao trùm lên rất nhiều người. Căn cứ Nam Đảo phái theo rất nhiều người đến theo dõi, lại không dám chọc giận quái vật trên không. Cuộc hội nghị lần nữa được mở ra, điện thoại của Trần Sinh hay thậm chí là điện thoại của Viện trưởng Khâu sắp sửa bị gọi cháy máy.

Nhưng không một ai hay biết sự tồn tại khủng bố này muốn làm gì, muốn đi đâu, từng nhất cử nhất động của quái vật này đều làm mẫn cảm trái tìm người nhìn.

Vào lúc này, lão Ngô nhìn bánh xe quay đằng trước, cùng chìm trong lặng thinh như những người khác.

“….”

Vậy nên ý là phải viết báo cáo như thế nào đây hả!

Lão Ngô là lính của Công Huân, dù cho tình huống hiện tại của Công Huân không còn như trước, thì anh ta vẫn là một người lính trung thành và đáng tin cậy như năm nào, anh ta rất tự nhiên giấu đi một phần sự thật, lược bớt một phần lớn sự việc, ví như mấy ‘chuyện vặt’ mượn căn cước đi thuê phòng gì đó. Chỉ gửi mỗi thay đổi định vị qua.

Thế là, không lâu sau đó, căn cứ Nam Đảo liền thu được một tin tức mới nhất do các Alpha tuyến đầu gửi về—-

Quái vật khổng lồ khiến người hít thở không thông nọ.

Lịch trình hôm nay như sau:

Khách sạn—rạp chiếu phim—nhà hàng tình nhân—công viên giải trí.

—Ở giữa còn tỉnh lược tiệm bắp rang bơ, tiệm trà sữa, và n tiệm viên chiên nhỏ lẻ.

Địa điểm hẹn hò thứ ba là công viên giải trí.

Sau khi ở bên người cá, Thư Đường thường ngó lơ chuyện bản thân là A. Có điều chuyện này cũng không trách Thư Đường được, vì cô vốn dĩ xuyên đến đây, là một cá thể có tam quan và nhận thức dừng lại ở thế kỉ 21.

Nhưng hễ một khi nhớ đến, tôn nghiêm Alpha lại trào dâng trên người mèo ta.

Cô cúi đầu nhìn Omega của mình, nói với hắn:

“Thân yêu này, một lát sẽ rất đông đúc, anh cứ dựa vào lòng em là được.”

Người cá an tĩnh trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn đỉnh đầu Thư Đường đang ghé vào lòng mình.

Vì tiết trời có hơi oi bức, nên Thư Đường rất thích dán lên đồ lạnh, ở Bastille thì dính vào đuôi cá người cá, ở bên ngoài sẽ dựa vào vai người cá, hoặc là đỉnh đầu.

“…”

Hai người chơi xe đụng.

Xe đụng quá nhỏ, một người cá đã chật cứng, Thư Đường vốn muốn đổi một chiếc xe mới PK với hắn, kết quả bị người cá kéo thẳng vào trong lòng.

Vậy là cô bèn ngồi luôn trong lòng người cá.

Bàn tay to của người cá nắm tay lái, cũng trùm cả người cô lại—-

Cằm gác lên đầu Thư Đường.

Đỉnh đầu mèo bị thái sơn áp lại, độ cao giảm hẳn 3cm so với mực nước biển.

Cô cảm giác được mái tóc dài của người cá rũ bên tai mình, cả người hoàn toàn khảm vào trong cơ thể người cá, bị bao phủ bởi luồng hơi thở không có chỗ trốn này.

Cô có chút bối rối mà nói thầm, muốn bò ra ngoài, nào ngờ bị bàn tay to của người cá siết lấy eo.

Tháng 5 nên quần áo cũng rất mỏng,  cô kéo chiếc áo croptop lên, làn da tiếp xúc trực tiếp với bàn tay to của người cá, bị sự lạnh lẽo và cảm xúc thô ráp này làm cho giật cả mình.

Da đầu Thư Đường như tê như dại. Bị loại mập mờ quái dị này khiến cho không biết phải làm sao mới được.

Quần áo tháng 5 mỏng tang, thế là cô khoác áo vét chạy lên trên, da tiếp xúc trực tiếp với bàn tay to của người cá, bị sự lạnh lẽo và cảm giác thô ráp này kích thích đến giật cả mình.

Thư Đường hơi tê da đầu. Bị bầu không khí kỳ quái mập mờ này làm cho không biết phải làm sao.

Thế nhưng, vào đúng lúc này—-

“Đụng nè!”

Hai người họ bị xe đụng cho văng đi thật xa.

Người cá và Thư Đường cùng quay đầu lại.

Mèo mèo tức giận.

Thế là bắt tay với người cá chém giết không tha với xe đụng họ.

Hai người chuyển qua chơi tàu lượn siêu tốc.

Thư Đường: “A a a a a a a….”

Người cá: “….”

Thư Đường: “Ay da da da da da….”

Người cá ngồi ở đầu xe mặt mày vô cảm, giữa tiếng thét chói tai của mọi người, cứ có cảm giác hoang mang không hợp nhau.

Chờ đến khi trượt xe xuống, Thư Đường quay sang hỏi người cá: “Kích thích không?”

Người cá vô cảm gật đầu, ra vẻ: kích thích.

Chờ đến khi nhân viên ông tác mở dây đai an toàn ra, Thư Đường và nhân viên cúi đầu liền thấy—-

Chỗ ngồi của người cá hãy còn chưa đóng dây đai an toàn.

Lúc vừa mới từ trên trời bay xuống, người cá chỉ dùng một tay nắm lấy tay vịn.

Mặt mày vô cảm rơi từ độ cao một trăm mét xuống.

Thư Đường: “…”

Nhân viên công tác bị dọa sợ điên: “A a a a!”

Sau khi kết thú, người cá hỏi cô kích thích không, có muốn chơi lại một lần nữa không.

Thư Đường: “….”

Vì sự kiện kinh hồn của trò tàu lượn siêu tốc, dần dà Thư Đường bỏ luôn trò tháp thả, thuyền hải tặc.

Thế là, cuối cùng chỉ có thể chơi trò gắp thú bông.

Thư Đường chưa bao giờ gắp được búp bê, chiến tích phải nói là cùi bắp.

Nhưng cô biết đứng cạnh người cá chỉ chỉ trỏ trỏ.

Mới đầu người cá cũng không gắp được búp bê, vì cái nút rất khó thao tác.

Thư Đường còn ở bên cạnh lúc thì ‘sang trái chút’ lúc lại ‘qua phải xíu’, khoa tay múa chân mãi.

Không lâu sau đó, người cá dời mắt nhìn người đứng ở máy bên cạnh.

Sau khi quan sát được đối phương gắp búp bê như thế nào.

Người cá dừng một lát, quay đầu, bắt tay vào gắp búp bê.

Những ngón tay thon dài đã từng điều khiển qua máy chiến đấu, từng chỉ huy vô số chiến dịch chiến đấu khu ô nhiễm, vô cùng linh hoạt.

Thư Đường xem đến nhập tâm.

Đặc biệt là những mạch máu xanh lam kia.

Không biết sao cô lại nhớ đến xúc cảm khi những ngón tay to ấy dừng lại nơi eo mình.

Bé mèo vội vã dời mắt đi.

Một con, hai con… cuối cùng, toàn bộ búp bê đều bị gắp lên.

Người cá nhấc theo bé mèo đang hoảng sợ lên vai, dẫn theo mười mấy con thú bông đi về phía trước.

Thư Đường rất thích những món đồ kỷ niệm ven đường, ví dụ như lỗ tai sáng đèn, chuồn chuồn tre biết bay…

Thế là, đồ đạc trên thân người cá càng ngày càng nhiều.

Dần dà, đồ tể khủng bố đêm mưa, biến thành một cái kệ để hàng di động lặng im.

Bên trên đỉnh đầu còn có một bé mèo đang trườn.

Hôm nay 520 có biểu diễn bắn pháo hoa, Thư Đường chỉ huy người cá đi về phía trước.

Nhưng người ngày một nhiều, độ âm trầm được buff của vai chính phim kinh dị cũng bị giảm xuống.

Mọi người chen nhau đi lên trước, Thư Đường ngồi trên vai người cá không nhìn thấy gì.

Bỗng người cá nhìn về phía vòng đu quay.

Bánh xe quay của vòng đu quay ở công viên giải trí bị hỏng không có cách nào dùng được.

Vị trí ngắm cảnh tốt nhất cũng đã hoang phế suốt một hai năm nay rồi.

Nhưng bọn họ vẫn xuất hiện ở trên điểm đỉnh của vòng quay.

Thư Đường từng nghĩ rằng bọn họ sẽ chen chúc giữa đám đông xem pháo hoa, vai kề vai bịn rịn chụp ảnh, rồi chen chúc gữa đám đông kết thúc buổi hẹn hò hôm nay. Nhưng cô lại không ngờ, đại khái là vì đối tượng khá đặc thù, nên hẹn hò bình thường như trong tưởng tượng của cô cũng trở nên kỳ ảo.

Đối tượng đặc thù kia của Thư Đường đang ngồi bên cạnh cô.

Mặt mày vô cảm hứng gió.

Vai rộng chân dài, vô cùng đẹp mã.

—Nếu không phải là vì vừa mới tay không khiêng cô lên bánh xe quay, thì Thư Đường sẽ càng thấy đẹp hơn.

—Thư Đường cảm thấy não của mình đoán chừng là rớt khỏi bánh xe ngay cái khoảnh khắc bị người cá khiêng lên rồi.

Đầu óc cô trống trơn bị gió thổi qua một hồi.

Có điều, Thư Đường cũng rất mau chóng tiêu hóa xong chuyện này, cô bắt đầu chuyển sang ngắm phong cảnh cùng người cá.

Hệt như lúc quái vật ấy dẫn theo bé mèo của mình cùng nhau đi ngắm Vịnh nước mắt.

Thư Đường cũng có ý muốn nói với con quái vật quái gở ấy rằng, thế giới bên ngoài tốt đẹp đến nhường nào.

Bọn họ không hẹn mà gặp đã làm chuyện như nhau.

Hơn nữa giờ phút này còn tâm linh tương thông ý thức được điều này.

Người cá dựa vào cửa kính, cúi đầu nhìn cô chăm chú.

Gió đêm quá đỗi dịu dàng.

Lúc hắn cúi đầu nhìn cô—

Phía sau vang lên tiếng pháo hoa nở rộ.

‘Bùm chíu’ tràn ra khắp cả bầu trời một màn tia sáng hồng trắng.

Cô hỏi: “Thân yêu, anh xem, có phải là đẹp lắm không?”

Cô ngẩng đầu nhìn phóa hoa hồng nhat, trong mắt phản chiếu ánh sáng ngược.

Đường thân yêu.

Tôi vẫn không hề thích thế giới kỳ quái bên ngoài chút nào.

Chỉ là bắt đầu thích, hình ảnh thế giới ngược, nằm trong mắt em mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play