Lại thêm không bật đèn, tòa học đường không một bóng người, quả thực rất giống hậu trường phim ma.
Nhưng Thư Đường lại hồn nhiên không nhận ra, cô chạy đến ô cửa viết một chữ ‘Thư Đường’, rồi lại viết thêm một ‘Chúc Diên’, dưới cái nhìn chăm chú của người cá, cô viết hai cái tên, lại vẽ một trái tim tình yêu to to bự bự.
Khoanh hai cái tên lại.
Người cá chững đi, cúi đầu gọi cô một tiếng ‘Đường’, ý hỏi đây là ý gì.
Thư Đường nói: “Đây ý là thích đó.”
Vì thế, lúc Thư Đường đi lên trước, trên cửa sổ chậm rãi dần xuất hiện từng trái tim từng trái tim một.
Thư Đường: Ấu trĩ đến lạ.
Thư Đường: Cứ như học sinh tiểu học.
Nhưng cô lại không khống chế được độ cong khóe môi giương lên.
Bọn họ vai kề vai trong phòng học không người uống sữa bò, tâm sự nhau nghe.
Thư Đường kiến nghị: “Lần sau đừng dùng nước mưa nữa, vì trên cửa sổ không có màu xám nên chữ viết không rõ lắm. Có thể dùng mực nước màu hồng, màu xanh gì đấy.”
Cô nghĩ bụng rồi lại nhắc nhở: “Phải có tư tưởng vì cộng đồng, sau khi xong việc còn phải lau khô mực nước nữa.”
Người cá rít rít với cô, tỏ vẻ tán đồng.
Thư Đường uống được một nửa, bỗng nói: “Vậy chúng ta đang bắt đầu yêu đương rồi.”
Quái vật an tĩnh trong chốc lát, muốn hỏi cô, yêu đương có nghĩa là gì?
Nhưng Thư Đường đã cùng hắn đi về phía trước rồi.
Thật ra người cá vẫn không hiểu lắm ‘yêu đương’ là chuyện như thế nào, con quái vật này gần như chỉ đang dựa vào bản năng, sinh ra thích, sinh ra ghen ghét và dục vọng độc chiếm.
Nhưng may thay, con hung thú biển sâu này, không còn gay gắt như trước nữa, mà có đủ kiên nhẫn và lý trí.
Vì thế, quái vật nghĩ:
Chỉ cần cô dạy, ‘hắn’ đều học được tất.
Vào lúc cả hai chuẩn bị rời đi.
Cách đó không xa vang lên tiếng thét chói tai.
Mưa dầm mưa dề, có một nam sinh bất hạnh đi nhầm vào tòa học đường bỏ hoang, thấy dòng chữ trên ô cửa.
Nam sinh bị dọa cho ngu người, nghe thấy một giọng nói:
Thư Đường không hề hay, rất mau sau đó, câu chuyện kỳ quái trên diễn đàn đại học Hoa lại xuất hiện, đại khái thì là vào một buổi chiều mưa âm u, trên kính không hiểu sao lại xuất hiện vô vàn từ ‘thích’ đầy oán niệm.
….
Bọn họ ăn qua loa bữa cơm rồi về lại Ký túc xá.
Thư Đường đang đóng gói đồ đạc.
Sau khi thi lấy chứng chỉ, năm ba của Thư Đường cũng kết thúc. Năm bốn thì chỉ cần dọn chút đồ, nộp chứng chỉ của đơn vị thực tập và bài luận văn là có thể thuận lợi tốt nghiệp, cả năm bốn đều không cần phải về trường học.
Các bạn học khác đều đã dọn đồ mang đi rồi, Thư Đường vì mãi không về trường nên còn chưa đóng gói gì.
Cô ngồi trên giường thu gom đồ lặt vặt, chỉ huy người cá giúp cô dọn vali.
Thư Đường nói: “Hoa hồng nhỏ, em phải ra ngoài lấy quần áo.”
Người cá nhìn dây phơi quần áo bên ngoài, rất tự nhiên xách Thư Đường lên.
Thư Đường: “….”
Thư Đường thầm nghĩ bụng, thôi thì ngồi trên vai hắn vẫn hơn.
Lúc này đây cô đang đắm chìm trong một niềm vui sướng khó hiểu.
Thư Đường ngày càng thấy người cá rất đẹp, nhưng hôm nay trông lại muôn phần đẹp hơn, cứ như toàn thân trên dưới đều được đánh dấu ‘của riêng mèo’, thậm chí đôi môi mỏng nhìn qua rất hợp để hôn.
Người cá cũng cảm nhận được tầm mắt của cô, thế là cũng rất tự nhiên để mặc cô quan sát, còn nghiêng nghiêng đầu, ra chiều dò hỏi cô đang xem gì thế?
Khóe môi Thư Đường cong lên, tiếp tục dọn đồ.
Nhưng khi Thư Đường nhìn từ ban công lầu 5 xuống, bỗng, cô thấy có một chiếc xe rất quen. Cô lại nhìn kỹ lần nữa, phát hiện ra người đang đứng cạnh chiếc xe nói chuyện với người khác, đúng là lão Ngô.
Thật ra Thư Đường cũng không mấy bất ngờ khi thấy họ.
Vốn dĩ, sau khi kết thúc buổi thi này thì Thư Đường phải dọn dẹp và quay về viện điều dưỡng, nhưng sau khi kéo vali lên, Thư Đường lại do dự.
— Thật ra tất cả các thực tập sinh sau khi tham gia buổi thi hôm nay xong sẽ có được một tuần nghỉ, vì phải chờ thành tích chứng chỉ ra điểm, sau đó trường học sẽ chứng nhận, rồi mới chính thức có được tấm bằng.
Có một vài bí mật cô không thể nào biết được, người cá mất trí nhớ đương nhiên cũng chẳng thể nói cho cô hay. Chỉ là từng chi tiết nhỏ đều nói với Thư Đường, rằng Bastille là một tòa ngục giam được phủ bụi nhiều năm liền.
Thư Đường nghĩ, nếu nhốt cô ở Bastille, không có máy truyền tin và Internet, cũng không có ai nói chuyện, một hai ngày còn được, nhưng nhiều lắm thì nửa năm thôi cũng sẽ khiến cô điên mất, bắt cua lên mà nói chuyện.
Người cá cũng không rõ ‘hẹn hò’ có nghĩa là gì, nhưng trên đường đi Thư Đường có nói: “Nơi hẹn hò đầu tiên của chúng ta là Vịnh nước mắt kia.”
Thế là người cá hiểu ngay: Hẹn hò nghĩa là cô muốn dẫn ‘hắn’ đi xem thế giới của mình.
Vậy nên, tuy rằng quái vật không thích hết thảy mọi thứ của thế giới kỳ quái này, nhưng vẫn cứ là thích hẹn hò cùng cô.
Thư Đường cũng không hy vọng dọc đường người cá sẽ bị mấy ánh mắt nhìn chằm chằm, thế là cô và người cá đến nơi đầu tiên, một cửa hàng trang sức.
Cô tìm được một món đồ phát sáng, là cái tai mèo bự bự, mang lên đầu.
Thế là, trong gương, xuất hiện một đôi tai cá, một đôi tai mèo.
Lúc vây tai cá động đậy, thì tai mèo Thư Đường cũng giật giật theo nhịp.
Vây cá sau tai người cá là một loại vũ khí sắc bén, nhưng Thư Đường lại rất thích, thậm chí là mê sờ, người cá không thể hiểu được loại yêu thích này của Thư Đường—-
Cho đến lúc này đây, người cá nhìn thấy tai mèo lông xù sáng lên của Thư Đường trong gương.
Cá đại nhân mặt mày vô cảm nhìn chòng chọc trong chốc lát, bỗng vươn tay, nhéo nhéo.
Thư Đường sửng sốt một hồi. Rõ ràng tai mèo không có truyền đến xúc giác, nhưng Thư Đường lại phảng phất như thể cảm nhận được sự lành lạnh mà ngón tay người cá truyền đến, như thể đầu mình thật sự có mọc ra một đôi tai xù vậy, bị ngón tay người cá xoa bóp, thường thức. Cô bị cảm giác kỳ quái này làm đỏ cả lỗ tai, thầm thì đôi câu, chui ra khỏi cánh tay người cá.
Thư Đường cho là người cá sẽ không quá quen với hoàn cảnh náo nhiệt này, vậy nên cô đã chuẩn bị cho việc người cá biểu hiện ra sự mâu thuẫn thì sẽ lập tức dẹp đường về phủ.
Thật ra từ đầu chí cuối, quái vật luôn bộc lộ ra sự sắc bén với bên ngoài là vì lo lắng bé mèo bị cướp đi, hoặc là bé mèo gặp phải tổn thương; song khi bé mèo an toàn, hơn nữa còn luôn ở cạnh người cá, thì sự bất an và mâu thuẫn kia cũng lập tức tan thành mây khói.
Thế nên dọc đường đi, người cá đều biển hiện rất bình tĩnh, Thư Đường cũng an tâm hẳn.
Hai người vai sánh vai đi trên đường.
Thư Đường nói cho người cá biết thế nào là ‘yêu đương’,
Bên ngoài đại học Hoa, giữa những chiếc bán tải màu đen, các Alpha mặc đồ đen đang không ngừng quan sát chú ý đến động thái của quái vật khổng lồ kia. Dù là viện điều dưỡng hay căn cứ, thì đều không thể mặc kệ hoàn toàn một sự uy hiếp lớn đến thế. Chỉ là không dám tiến lên mà chỉ không gần không xa theo dõi mà thôi.
Cô nói vội: “Hoa hồng nhỏ, mau mau mau, chậm chút nữa là chúng ta không mua kịp đâu đó!”
Và rồi hai người chui vào đám đông, biến mất.
Chúng A: “…”
Trần Sinh nhìn tín hiệu được gửi vào xe: “….”
Người phụ trách được phía căn cứ phái đến hoảng sợ trong chốc lát: “Không đuổi theo sao?”
Trần Sinh: “… Lão Ngô dẫn người đi đi.”
“Chỉ cần không gây nhiễu loạn, thì đi từ xa thôi.”
Đại học Hoa, phố chợ đêm nào đó.
Đám đông đang ồn ào náo động bỗng như có dự cảm, mọi người chậm rãi dừng bước, âm thanh dần dà biến mất.
Có một luồng không khí quỷ dị vây quanh họ, phảng phất như sau lưng có quái thú khủng bố xuất hiện.
Khiến ai nấy theo bản năng quay đầu lại.
Thân hình cao lớn của người cá vượt xa người thường, đôi ngươi đen nhánh đi kèm với vẻ mặt vô cảm, dù đã che kín lỗ tai song vẫn rất khó để có thể mường tượng ra ‘hắn’ giống con người bình thường được, mà theo bản năng sẽ nghĩ đến một đồ tể trong đêm mưa, một nhân vật chính trong truyện ma.
Ít nhất thì khi hai người họ xếp hàng, chỉ cần người cá cao lớn trầm mặc đi vào giữa đội hình, là đám đông sẽ lùi ra sau hai bên hệt như Moses chia cắt Biển Đỏ.
(*)Theo Kinh Cựu Ước, Moses, là người được Thiên Chúa mời gọi dẫn dắt dân tộc Do Thái thoát khỏi ách nô lệ Ai Cập. Theo ký thuật của Kinh Thánh, Moses là con của một phụ nữ Do Thái và được nhận nuôi để trở thành một thành viên Hoàng gia Ai Cập (khi đó Pharaoh ban hành lệnh giết các bé trai người Do Thái). Sau khi lớn lên, ông được Thiên Chúa kêu gọi thực hiện sứ mạng giải phóng dân Do Thái thoát khỏi ách nô lệ, băng qua Biển Đỏ, tiến vào hoang mạc và trở về miền Đất Hứa.
— Như đường cho khách VIP vậy.
Hai người đều không cảm thấy tư thế này bắt mắt đến nhường nào.