Đêm mưa, cả hai một trước một sau đi về phía khoa cấp cứu.
Nhưng không biết tại vì sao, Thư Đường cứ thấy mưa ngày một lớn hơn thì phải.
Ban đầu Thư Đường còn chưa ý thức được chỗ nào sai sai—
Cho đến khi Thư Đường ngẩng đầu lên mới phát hiện chung quanh cô đang là ‘mưa vừa’, còn trên ngay đỉnh đầu cô thì là ‘mưa to’.
Thư Đường:?
Cô nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn chung quanh, lại muốn quay đầu lia một xíu xem rốt cuộc là như thế nào.
Nhưng Thư Đường vừa mới lén lút quay một chút xíu đã bị thân hình cao lớn đằng sau phát hiện ra, ngay lập tức bị người mang ô xách cổ lên.
‘Hắn’ cúi đầu, trầm mặc xoay đầu Thư Đường về một hướng, rồi mới thả cô về lại mặt đất.
Thư Đường còn chưa nhìn lén được gì sất, hậm hực đi về trước, thầm nghĩ: Cái gì mà cô chưa từng thấy qua, thậm chí là cái cảnh tượng hắn kéo con cá mập lớn đi cũng xem cả, cớ gì bây giờ nhìn một tí thôi mà khó thế chứ. Uầy, sớm biết lúc ấy bắt cơ hội nhìn thêm mấy lần nữa rồi.
Thư Đường cảm thấy mối quan hệ giữa hai người họ vô cùng phức tạp: người cá không cho cô biết hắn là ai, mà Thư Đường biết người cá không muốn cô biết, nên đang làm bộ không biết.
Có chút kiểu: Bồ đoán xem là tôi có biết rằng bồ không biết tôi biết không.
Thư Đường suy nghĩ miên man, cái vụ án trận mưa ly kỳ trên đầu cô mau chóng được phá, bởi vì Thư Đường nhìn thấy được thông qua chiếc bóng in dưới đất, trên đỉnh đầu cô đang tiến hành một trận ‘mưa nhân tạo’.
— bóng đen đi đằng sau cô, cầm ô chỉ đơn giản bung ra đẩy ra trước.
Thư Đường: “….”
Cuối cùng cô cũng đã hiểu ra cớ gì người cá có cầm dù nhưng cả người vẫn ướt nhẹp.
Thế là Thư Đường thả chậm bước chân, giơ cao ô lên làm mẫu cho người cá, muốn để hắn thấy phải che ô lên trên đỉnh đầu mình mới là đúng.
Người cá chỉ không hiểu vì chưa thấy qua thôi, chứ thật ra rất thông minh, ‘hắn’ an tĩnh nhìn chăm chú Thư Đường khoa tay múa chân một hồi, rồi mau chóng, đỉnh đầu Thư Đường không còn cơn mưa nhân tạo nữa, người cá đã học xong cách bung ô đúng đắn.
Cuối cùng cũng đến khoa cấp cứu.
Về những chuyện lạ có thật ùn ùn kéo đến trong khoảng thời gian này làm viện điều dưỡng đóng cửa, viện điều dưỡng ‘đấu tranh bác bỏ phái chủ nghĩa duy tâm’ chỉ còn lại vẻn vẹn mấy người, phần lớn đều trở thành ‘đàn em phái tin tức’.
Không ít chuyên gia trị liệu lén nghe được một vài tin tức thì biết được sự thật đằng sau:
Tất cả những ai biết được sự thật đều ngậm mồm không nói, bầu không khí cũng trở nên áp lực hẳn.
Nhưng Thư Đường lại chả biết gì sất. Cô và Tô Nhân thuộc ‘phái thực tập sinh không phải người’, mà trong nhóm ‘thực tập sinh không phải người’ này, Thư Đường cứ như là lạc vào cõi thần tiên toàn nhân tài kiệt xuất, trên cơ bản là mặc kệ các tình huống ngoại lai xảy ra.
Nếu có một ngày viện điều dưỡng Hải Giác bị Vật Ô Nhiễm xâm lấn, toàn bộ người trong bệnh viện chết sạch, có khi vào sáng sớm Thư Đường đi làm mới bị chấn động mà hỏi: đồng nghiệp của tui đâu hết rồi?
Sau khi Thư Đường mở cửa phòng trực ban, rất biết tự giác mà quay đầu úp mặt vào tường: “Anh vào đi, tôi không nhìn anh đâu.”
Cô đứng phạt hồi lâu, cuối cùng đằng sau cũng truyền đến tiếng động, trên mặt đất lại xuất hiện vệt nước dầm dề.
Phòng trực ban chứa một Thư Đường vốn rất rộng rãi, nhưng sau khi người cá cao lớn đi vào, cứ như là lập tức bị lấp đầy, không gian trở nên nhỏ hẹp chật chội hẳn.
Không khí như cũng chen nhau.
Phòng trực ban có một chiếc giường, một cái bàn, ở giữa có một mành ngăn màu lam, bóng đen cao lớn ở sau mành.
Tuy nhìn qua người cá cứ như đang ‘giấu mình’, nhưng trên thực tế, cả phòng trực ban đều bị hơi thở của ‘hắn’ bọc lấy.
Như mãnh hổ rừng già trong núi sâu, bỗng một ngày xuất hiện trên đường cái ngựa xe như nước, cứng đờ và nôn nóng.
Đồ tể biển sâu bấy giờ lại hết sức xa lạ với văn minh hiện đại, nhưng hơi thở ấm áp của Thư Đường lại rất thơm, chầm chậm trấn an những xao động của hung thú, làm ‘hắn’ dần dà bình tĩnh lại.
Vốn dĩ, nếu hoàn toàn xem nhẹ hết thảy mọi thứ chung quanh, chỉ chuyên chú vào mỗi mình Thư Đường quen thuộc, sẽ khiến cho con thú dữ này bình tĩnh trở lại.
Ngặt một nỗi, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh của y tá Tiểu Điền:
“Chuyên gia trị liệu ơi, cô mau đến xem có phải là dụng cụ bị hỏng rồi hay không vậy?”
Thư Đường không thể không đi, cô nói với người cá:
“Tôi ra ngoài một chập, sẽ về ngay thôi.”
Người cá trầm mặc.
Thư Đường có chút không an tâm khi để người cá ở đây một mình, trước khi rời đi còn thật cẩn thận khóa cửa lại, kéo cửa sổ lên, nói với người cá rằng chỉ mười phút thôi là cô sẽ về ngay.
Người cá nghe tiếng bước chân Thư Đường dần đi xa.
Nhưng trên thực tế, người cá không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Trước đây, tuy rằng hàng đêm người cá sẽ tìm được Thư Đường, ngồi bên cạnh với cô suốt cả một đêm, nhưng khi ấy lúc ‘hắn’ xuất hiện, sẽ biến thế giới văn minh này quay về lại bãi săn bắn trong khu rừng nguyên thủy—tất cả mọi người đều tuần hoàn theo quy luật sinh tồn của rừng nguyên thủy là cá lớn nuốt cá bé.
Người cá không thể hiểu được cái thứ thổi gió nóng vù vù trên đầu là gì, chỉ biết tiếng ong ong không ngừng phóng đại bên vành tai ‘hắn’.
Người cá cũng không thể hiểu được bao người không ngừng đi ngang qua ở bên ngoài, thỉnh thoảng sẽ tò mò nhìn vào bên trong.
Hết thảy những điều này đều khiến cho hung thú vừa mới đặt chân vào thế giới loài người trở nên bất an và nôn nóng, gần như ngay lập tức muốn đi tìm cho ra Thư Đường, dẫn cô về lại ‘sào huyệt’ của chính mình.
Nhưng chờ một hồi lâu, Thư Đường vẫn chưa về nữa.
Dần dà, sự kiên nhẫn mà con thú dữ duy trì cũng trở nên khô kiệt.
‘Hắn’ rít lên mấy tiếng với chiếc điều hòa đang ong ong, nhưng điều hòa hiển nhiên không thể bị uy hiếp—
Vẫn rất siêng năng phun khí nóng lên mặt người cá, phát ra tạp âm.
Mỗi một phát âm đều là lạ và xa xôi, nhưng khi ghép lại với nhau thì hỗn loạn điên đầu.
Mà ‘Thư Đường’ lại là phát âm thường xuyên xuất hiện trong miệng người khác nhất, và gắn liền với một vài từ ngữ xa lạ tối nghĩa. Điều này làm người cá sinh ra một loại ảo giác: Phảng phất như Thư Đường đến từ một thế giới khác vậy.
Người cá thong thả nâng mắt lên, nhìn ra bên ngoài cửa—
Đó là một nơi khác hoàn toàn với sào huyệt của người cá, thế giới biển rộng.
Một thế giới kỳ quái mà ‘hắn’ hoàn toàn không thể lý giải.
Thư Đường vừa mới bị gọi đi, vì toàn bộ dụng cụ đo lường lực tinh thần trong tòa nhà bị hỏng cả rồi: Không biết tại sao mà các trị số trên từng loại dụng cụ đều nhảy như bão táp, làm cho y tá sợ hãi không thôi.
Thư Đường chạy vội đến thì dụng cụ lại yên tĩnh, vì trị số kiểm tra đo lường lên đến đỉnh, không ngừng tăng cao. Lúc ấy mọi người ở đây không khỏi nhớ đến một vài lời đồn, mặt cắt không còn giọt máu. Dù sao thì đã đến giờ giới nghiêm mà viện trưởng đưa ra, nên ai cũng không khỏi nghĩ đến sự tồn tại đáng sợ kia.
Chỉ có Thư Đường là lập tức bày tỏ ý kiến: cô chỉ biết rằng các thực tập sinh ở viện điều dưỡng đều đang tăng ca không công, nhưng cô thậm chí còn không thể ngờ rằng bản thân còn phải bỏ tiền túi ra đặng mua máy dò rẻ tiền.
Sau khi phát hiện không có liên quan gì nữa đến thực tập sinh, Thư Đường lặng lẽ chuồn khỏi sự chú ý của mọi người.
Sở dĩ là về bị trễ hơn là vì Thư Đường phải đến phòng kho cầm hai tấm chăn sạch sẽ đi.
Bóng đen sau tấm mành trầm mặc nhìn Thư Đường chằm chằm, mái tóc dài còn tích nước, sau tai còn có một lớp vây cá hiện lên trong bóng đêm có chút quỷ dị, cứ như một loài sinh vật cổ xưa nào đó chỉ tồn tại trong truyền thuyết, so với khoa cấp cứu đèn đuốc sáng trưng, so với phòng trực ban ấm áp này, không hợp nhau chút nào.
Thư Đường nghĩ ngợi, “Vậy, tôi nhắm mắt lại không nhìn anh thì được không?”
Thư Đường nhắm hai mắt lại, xốc mành lên, sờ đến vị trí của người cá.
Thư Đường sờ lên mái tóc dài của hắn, lành lạnh, như một mảnh tơ lụa đắt đỏ nhất.
Người cá không từ chối.
Thư Đường chưa từng lau tóc cho ai, nhưng vào năm cấp ba lúc đến cửa hàng thú cưng làm việc hè, từng có lau tóc cho cún, Thư Đường thầm nghĩ cũng xem như là công việc quen thuộc, người cá và Samoyed cũng không khác nhau là mấy.
Nhưng khi cô đến gần người cá hơn, cô đột nhiên nhận ra được sự khác nhau long trời lở đất giữa hai bên—-
Cô nghe được tiếng hít thở trầm nặng của ‘hắn’. Rõ ràng hắn khác với người bình thường, dù cho không thấy gì, nhưng cảm giác chần chờ khi đến gần một sự tồn tại mang tính xâm lược vẫn hiển hiện ngay đó, gần như không thể nào hòa làm một với loài thú cưng dễ bảo kia.
Dù cho vào lúc này, người cá ngồi, cô thì đứng.
Ngón tay Thư Đường khựng lại trong chốc lát, cứ có ảo giác đang rút lông mao trên đầu thú dữ.
Người cá tóc trắng ngẩng đầu, an tĩnh nhìn cô, mái tóc dài tự nhiên xõa xuống, mặt mày vô cảm không nhìn ra được bất cứ một cảm xúc nào.
Nhưng mà, vào lúc Thư Đường cúi đầu bắt đầu lau tóc cho hắn.
Bỗng chốc, bàn tay to thon dài đầy lực của người cá khe khẽ đặt lên eo cô, kéo về trước một xíu.
—- Như thể đang kéo vào trong thế giới của ‘hắn’.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT