Nhưng Thư Đường trăm vạn lần không nghĩ đến, rất nhanh sau đó cô nhận được một tin dữ: Vì điện lực đã khôi phục lại như bình thường, nhóm thực tập sinh phải về trực đêm.
Điều đó cũng có nghĩa là ban đêm cô sẽ không về Ký túc xá được, chỉ có thể ngủ qua đêm ở phòng trực ban.
Thần hồn Thư Đường đã sớm lên tiên: Vậy đêm nay, hoa hồng nhỏ phải làm sao?
Ăn xong cơm chiều, Thư Đường đến phòng nhân viên ngủ bù, mãi đến 10 giờ đêm mới tỉnh dậy. Những thực tập sinh khác cũng lục tục thức dậy, ngáp dài, oán giận quản lý Chu không còn là con người nữa, các đàn anh đàn chị đều sủi cả đám.
Đầu Thư Đường như váng vất, còn chưa tỉnh ngủ, mãi đến khi nghe tiếng loa thông báo của bệnh viện về dự báo thời tiết:
“Tối nay luồng không khí lạnh đột ngột ập đến, ban đêm sẽ có mưa to, nhiệt độ từ 1 đến 2 độ, mong mọi người chú ý thêm thuốc, đề phòng cảm mạo.”
Bấy giờ Thư Đường mới tỉnh táo, đến bên cửa sổ, bị gió lạnh bên ngoài thổi phát run.
Tô Nhân đứng bên cạnh cô, không kìm được tiếng thở dài: “Sau khi ô nhiễm buông xuống, thời tiết ngày một kỳ quái.”
Thư Đường thầm nghĩ: Ban đêm cô trực, không ở Ký túc xá, người cá lại không biết, nếu đêm nay hắn tìm đến mà không thấy cô thì phải làm sao? Đêm nay còn lạnh phát khiếp ra.
Vừa dứt câu Thư Đường đã chạy mất dạng, còn ỷ mình không quá cao thân lùn tịt, liền trốn ngay dưới mí mắt quản lý Chu.
Vì gần đây xảy ra nhiều chuyện lạ ban đêm, ai nấy đều tuân thủ chặt chẽ quy định của cấp trên, đóng kín cửa sổ,
Toàn bộ viện điều dưỡng về đêm như một tòa thành bỏ hoang quỷ dị, yên tĩnh đến đáng sợ.
Người cá vẫn đi như thường, nửa đêm đi đến dưới lầu Ký túc xá.
Chỉ là lúc này đây trong tay ‘hắn’ còn có thêm một chiếc ô.
Nhưng khi bóng đen cao lớn của người cá thong thả đi đến gần cửa lớn Ký túc xá, người cá đột nhiên dừng lại, ‘hắn’ chậm chạp quay đầu.
Thư Đường đang cầm ô, đứng dưới ánh đèn đường duy nhất nơi xa xa nhìn về hướng ‘hắn’.
Cô đang chờ người.
Thân ảnh người cá chậm rãi lui ra phía sau, chậm rãi đi vào lại màn mưa, ẩn mình trong bóng đen.
Thư Đường vốn không nhìn thấy người cá, nhưng khi cô ngửi thấy một mùi thơm lừng làm tim cô đập như trống bỏi, Thư Đường lập tức để ý đến một bóng đen đang khuất dần cách đó không xa.
Thư Đường lập tức thăm dò.
Bóng đen biến mất không tăm hơi.
Cứ như là bị đèn đường ăn luôn rồi vậy.
Thư Đường phát hiện dấu tích, do dự một chập, cô không còn dừng bước như hôm qua nữa mà đuổi theo.
(*) theo thiết lập của ABO, Cả Omega và Alpha đề có tuyến thể ở sau gáy để tỏa ra một mùi hương, còn gọi là (pheromone). Nếu bị cắn nát tuyến thể thì sẽ bị giảm tuổi thọ, bệnh tật hay nguy hiểm hơn là chết vv….
Cô không quay đầu lại, chỉ xoay lưng về phía người ta rồi nói với con quái vật cao lớn trong đêm:
“Hôm nay mưa lớn thế này,”
“Đi theo tôi, nhé?”
Một hồi lâu sau.
Lâu đến nỗi Thư Đường gần như cho rằng đối phương sẽ không có một hồi đáp nào khác.
Đằng sau, người cá chầm chậm lui ra sau, thả lỏng người cô ra, chìm vào trong bóng đêm, không phát ra bất cứ một âm thanh nào khác nữa.
Thư Đường thử thăm dò đi lên trước hai bước, đẩy cửa phòng tạp vụ ra, đi vào giữa màn mưa to.
Rất mau sau, trong tiếng mưa tí ta tí tách, phía sau cô còn truyền đến tiếng bước chân.
Thư Đường đi, ‘hắn’ cũng đi.
Thư Đường dừng, ‘hắn’ cũng dừng.
Cứ như đang lặng lẽ mà trả lời cô.
Đi theo tôi, nhé?
“Được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT