Bà không dùng nhiều sức, nhưng vẫn nhéo tai con trai, trách mắng: “Nói linh tinh gì thế! Mau đến xin lỗi anh họ con!”
Kỷ Nguyệt kéo con trai đến trước mặt Kỷ Mân, vừa mắng vừa biện hộ: “Nó mới mười lăm tuổi, trẻ con không biết ăn nói, Tiểu Mân, cậu đừng chấp nhặt với nó.”
“Mười lăm tuổi?” Kỷ Mân nhấc ly trà trên bàn, nhấp một ngụm.
Anh ngước mắt nhìn Kỷ Nguyệt, hỏi: “Cô còn nhớ lúc tôi mười lăm tuổi đang làm gì không?” 
Cơ mà vừa nói xong, không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt lại cụp xuống, nói: “Thôi, quản cho tốt con trai cô đi.”
Lời này từ miệng Kỷ Mân nói ra đã được xem là rất khoan dung rồi.
Kỷ Nguyệt nghĩ thầm, quả nhiên người tàn phế rồi sẽ dễ mềm lòng vì tình thân. Thấy thế, bà lại cố lấn tới, đẩy con trai một cái: “Nhanh lên, mời rượu xin lỗi anh họ con đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play