“Sao mà giống nhau được?” Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn anh:  “Đây là tôi tự mình phấn đấu vào được đó.”
Dáng vẻ cậu mang theo sự bướng bỉnh đặc trưng của tuổi trẻ.
Khiến khóe mắt Kỷ Mân thoáng qua một nụ cười nhàn nhạt chỉ là miệng vẫn chẳng nói ra được lời hay ho, thúc giục: “Mau lên, buộc dây giày thôi mà còn rề rà hơn cả tôi ăn cơm.”
“Xong ngay đây!” Lục Nhiên đáp lại, tuy nhiên động tác buộc dây giày vẫn rất cẩn thận.
Đôi giày cậu đi là một phiên bản giới hạn.
Dù không rõ thuộc nhãn hiệu nào nhưng sự yêu thích giày dép của con trai đúng là bản năng.
Miệng nói không quan tâm ấy vậy mà không khỏi nâng niu như báu vật.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play