Kỳ Nhiệt chưa bôi thuốc lên vết thương, việc quấn băng chỉ để tránh nhiễm trùng. Đến chiều khi thuốc giảm đau hết tác dụng, cảm giác như hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm dưới lớp băng trắng. Cô ngồi trên ghế sofa, thay đổi đủ mọi tư thế vẫn không thể giảm bớt cơn đau. Chỗ vết thương lúc nóng rát, khiến cô không thể ngồi yên chứ đừng nói là ngủ được.
Trước khi rời đi, Lục Thời Già đã bật quạt cho cô, dặn là ban đêm không được để quạt thổi quá lâu, lát nữa phải tắt. Cậu còn đun sẵn một ấm nước, rót một cốc để trên bàn. Ghế sofa trong phòng khách vừa ngắn vừa hẹp, không đủ mềm mại, Kỳ Nhiệt cố gắng ngồi cuộn mình lại. Cô muốn lên giường nằm nhưng lại ngại cơ thể mình đang bẩn. Hiện tại chỉ có một tay hoạt động được, việc tắm rửa chắc chắn không dễ dàng.
Mỗi lần cô khẽ cử động, dường như vẫn ngửi thấy mùi tóc mình bốc ra. Điện thoại trên bàn bắt đầu rung, Kỳ Nhiệt rướn người lấy và bật loa ngoài, đặt lên bàn. Lục Thời Già giống như một người quản lý cẩn thận, việc gì cũng hỏi kỹ lưỡng. Cậu hỏi: "Chị đã tắt quạt chưa?"
Kỳ Nhiệt giơ tay tắt quạt, "Tắt rồi."
"Mai chị đi bệnh viện lúc mấy giờ?" Cậu dè dặt hỏi.
"Đừng có nghĩ tới chuyện đó, em thử xin nghỉ đi xem."
Lục Thời Già khẳng định chắc chắn: "Em không đi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT