Kỳ Nhiệt không tự chủ dừng bước, bên tai vang lên câu hát — “Đối kháng là điệu nhảy đơn điệu đầy bi thương, em giúp anh hết mình, em chính là vũ trường của anh.”
Cô dường như ngay lập tức hiểu được câu “lời bài hát thật sự rất đỉnh” mà Ban Cẩn nói.
Lục Thời Già và cô, bất kể đúng hay sai, đều đang tự mình đối kháng, đơn điệu và bi thương. Không còn ai giúp ai, không còn hết mình, và cũng chẳng còn vũ trường nữa.
Vũ trường tự do, nơi con người có thể yêu nhau.
Cô cũng chợt nhận ra, Lục Thời Già lên lầu, có lẽ là để lấy lại vũ trường của mình.
Cậu dừng trước cửa phòng cô, không xông vào, giữ lại cho cô chút tôn nghiêm cuối cùng. Phải biết rằng, cô đã sớm giẫm đạp lên lòng tự trọng của cậu không chỉ một lần.
Kỳ Nhiệt bước nốt nửa đoạn cầu thang còn lại, đến phía sau cậu, rồi tiến sang bên cạnh cậu, sau đó đứng trước mặt cậu, duỗi tay vặn nắm cửa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play