Lục Thời Già vẻ mặt như thường, bước về phía giường, "Mẹ em bảo em lên gọi chị xuống ăn cơm," cậu vừa ngồi xuống giường đã bị Kỳ Nhiệt đẩy ra, cậu thuận thế ngã ra ngoài một chút, rồi lại cười cười ngồi xuống, "Không phải em muốn lên, chú Kỳ nói chị đang ngủ, bảo em gọi to một chút, em đã gọi rồi, chị không nghe thấy sao?"
Cậu không muốn bị hiểu lầm, nên cố ý gọi "Chị Kỳ Nhiệt", Kỳ Bạn đứng bên cạnh không nhịn được cười, thở dài một tiếng rồi nói: "Già Già à, con phải lên gọi, gọi như vậy chị Kỳ Nhiệt con sao tỉnh được."
Thế là cậu hăm hở chạy lên, hoàn toàn không biết Kỳ Bạn, người đã bảo cậu lên lầu, đang lắc đầu ở dưới tầng, không chắc mình làm như vậy là giúp hay hại bọn họ.
Kỳ Nhiệt cũng hiểu ra, thấy Lục Thời Già vẫn cười ngây ngô như không biết gì, cũng bật cười theo.
Cậu không biết cũng tốt, đỡ phải lo lắng sợ hãi.
"Được rồi, chị biết rồi, đi nhanh đi, lát nữa dì Liễu sẽ nghi ngờ đấy." Cô vuốt vuốt tóc, chuẩn bị xuống giường.
Lục Thời Già không nhúc nhích, lặng lẽ nhìn cô, thấy Kỳ Nhiệt sắp sửa đuổi người, liền vội vàng giải thích: "Mẹ em cố ý bảo em lên đấy, bà ấy muốn tự chứng minh cho mình là em với chị không có gì, là chị em tốt, em trai lên gọi chị gái xuống ăn cơm là chuyện bình thường mà."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT