Đích tỷ đã cố ý về Thẩm phủ trước ta, để phụ mẫu có sự chuẩn bị. Họ hành động cẩn trọng, đã sớm ra lệnh cho mọi người không được tiết lộ bất cứ sơ hở nào.
Khả năng duy nhất khiến sự việc bại lộ là hôm đó Cố Cảnh Ngôn đã nghe được cuộc trò chuyện giữa ta và Tiểu Thúy.
Nếu vậy, chẳng phải hắn đã nghe thấy ta nói về bệnh tình của hắn rồi sao?
"Thẩm Uyển Tinh, nàng đang nghĩ gì?"
Cố Cảnh Ngôn đột ngột lên tiếng.
Ta giật nảy mình, vội vàng cười trừ, nói:
"Ta đang nghĩ, chắc bây giờ Trương Nhượng đã biết người hắn cưới thực ra là tỷ tỷ ta, Thẩm Sơ Nguyệt, chứ không phải ta. Ha ha."
Cố Cảnh Ngôn nghiêng người về phía trước, cau mày hỏi: "Nàng còn vương vấn hắn sao?"
"Không không không."
Ta vội vàng xua tay: "Hắn yêu thương tỷ tỷ, sẵn sàng vì nàng mà đối đầu với Vương gia, ta mừng cho tỷ tỷ đã tìm được người tốt."
Cố Cảnh Ngôn nhíu mày sâu hơn:
"Ý nàng là, bổn vương không bằng Trương Nhượng, nàng gả cho ta là thiệt thòi?"
Ta tiếp tục xua tay, khẽ nói:
"Ta đồng ý đổi với tỷ tỷ, tất nhiên là vì muốn gả cho Vương gia."
Hắn nghe vậy thì sắc mặt giãn ra một chút, vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh, ý bảo ta ngồi gần hắn hơn.
Sau một lúc im lặng, hắn mới lạnh lùng nói:
"Từ giờ, nàng đường đường chính chính làm Vương phi, quản lý nội vụ phủ Nhiếp Chính, không được để tâm đến người khác nữa."
Đây chẳng phải là hắn đã công nhận ta rồi sao!
Có lẽ vì hắn biết bản thân có bệnh nên cũng không yêu cầu cao ở Vương phi, chỉ cần trung thành là đủ.
Ta mừng rỡ, liền vui vẻ đáp:
"Vương gia yên tâm, sau này trong lòng ta chỉ có Vương gia, phủ Nhiếp Chính chính là ngôi nhà duy nhất của ta."
Cố Cảnh Ngôn khẽ ho một tiếng, quay đầu sang chỗ khác, mặt hơi đỏ.
Kiếp trước, Trương Nhượng chưa bao giờ để ta quản lý nội vụ.
Hắn chê ta vụng về, không biết quản lý sổ sách, sợ rằng ta sẽ ghi sai tiền bạc, nên thà tự mình làm mọi việc, đêm khuya ngồi bên ánh nến gõ bàn tính.
Những ngày lễ Tết, hắn còn đứng trước bài vị tổ tiên nhà họ Trương mà sám hối:
"Con cưới phải thê tử không khéo léo, đó là lỗi của con."
Bề ngoài thì tỏ vẻ ăn năn, thực chất là đang mắng ta.
Nhưng ở kiếp này, với gia sản rộng lớn của phủ Nhiếp Chính, Cố Cảnh Ngôn lại có thể yên tâm giao cho ta, thậm chí còn bảo quản gia dạy ta cẩn thận từng chút một.
Ta cảm thấy phấn chấn vô cùng, thầm thề trong lòng sẽ không phụ sự tin tưởng của hắn.
Đêm đã sang canh hai, ta mệt đến mức gật gù liên tục, chẳng may ngủ gục lúc nào không hay.
Đến khi cảm nhận được cơ thể nhẹ bẫng, ta mới phát hiện đã được Cố Cảnh Ngôn bế lên.
Hắn nhẹ nhàng lấy cuốn sổ ghi chép trên người ta ra, giọng dịu dàng:
"Sao lại cố gắng đến vậy? Mai học tiếp, giờ ngủ đi."
Ta nửa tỉnh nửa mơ, mắt lim dim, lẩm bẩm:
"Những gì tỷ tỷ biết, ta cũng phải học, không thể để ngài cảm thấy cưới ta về là thiệt thòi."
"Đúng, nàng không được phụ lòng bổn vương."
Cố Cảnh Ngôn đặt ta nằm xuống phía trong của giường, kéo chăn đắp cho ta.
Sau đó, hắn cũng cởi giày và tất, tự nhiên nằm ở phía ngoài, rồi kéo chăn đắp lên người mình, nhắm mắt.
Ta lập tức tỉnh táo hẳn.
Cố Cảnh Ngôn thực sự nằm bên cạnh ta? Hắn định cứ thế mà ngủ sao?
"Vương gia? Vương gia?"
Ta gọi vài tiếng, còn đẩy hắn hai cái, nhưng hắn chẳng có phản ứng gì, ngủ thật nhanh.
Lần đầu tiên nằm cạnh một người đàn ông, ta không quen, nửa đêm trằn trọc mãi không ngủ được.
Đến khi trời khuya, ta mới dần dần thuyết phục bản thân.
Thứ nhất, Cố Cảnh Ngôn là phu quân trên danh nghĩa của ta, nếu hắn mãi không chung phòng với ta, chắc chắn trong phủ sẽ có những lời đàm tiếu, tổn thương lòng tự tôn của hắn.
Thứ hai, hắn không phải là người đàn ông hoàn chỉnh, không thể làm gì ta, nên ta cứ coi như đang ngủ cùng một người bạn tốt vậy.
Từ đó trở đi, Cố Cảnh Ngôn mỗi đêm đều nằm bên cạnh ta.
Hắn ngủ không ngoan, đôi khi vô tình trở mình rồi ôm ta vào lòng, khiến ta dù muốn thoát ra cũng không được.
Nhìn gần gương mặt của hắn, đôi lông mày như được vẽ bằng mực, sống mũi cao thẳng.
Khi ngủ, hắn ngoan ngoãn hơn rất nhiều so với ban ngày.
Ta nhìn đến ngẩn ngơ, mãi mới nhận ra khoảng cách giữa chúng ta quá gần, hơi thở của hắn nhẹ nhàng phả vào mặt ta.
Kiếp trước, đích tỷ gả cho hắn.
Tỷ tỷ mong muốn có một cuộc sống phu thê êm ấm, sinh con đẻ cái để gia đình thêm vui vẻ, nên đã chủ động thể hiện tình cảm với hắn.
Nhưng Cố Cảnh Ngôn luôn giữ thái độ lạnh nhạt, chưa bao giờ chung phòng với nàng.
Khi tỷ tỷ không chịu nổi nữa, nàng trực tiếp hỏi rõ, hắn mới bất đắc dĩ nói ra lý do.
"Cơ thể ta có bệnh, không thể thực hiện nghĩa vụ phu thê."
"Nếu nàng không cam lòng, bổn vương có thể viết thư hòa ly, nàng sẽ được tự do tái giá."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT