Ta đảo mắt, cười thầm rồi nói:
"Trương đại nhân nghĩ sao về nhị tiểu thư nhà Lưu phủ doãn? Ta thấy nàng ấy khỏe mạnh, dễ sinh nở, hay để ta làm mối giúp ngươi, cưới nàng ấy làm thiếp?"
Nhị tiểu thư nhà Lưu phủ doãn chính là người mà kiếp trước ta đã giúp hắn nạp làm thiếp, ba năm sinh hai đứa con.
"Nói bậy bạ!"
Trương Nhượng tức giận đến mức khó thở, ôm ngực, nói:
"Không ngờ hai người đều xuất thân từ phủ Thừa tướng, mà tính tình lại khác biệt đến vậy!"
"Sơ Nguyệt không hề chê ta xuất thân thấp hèn, nguyện ý gả cho ta, ta chỉ có thể dốc hết sức yêu thương nàng, để nàng sống cuộc sống tốt hơn, sao có thể nạp thêm thiếp? Như thế thì lương tâm ta bị c.h.ó ăn mất rồi!"
"Nhiếp Chính Vương phi xin đừng nói những lời hoang đường như vậy nữa!"
Hắn hậm hực quay người bỏ đi, bước chân thật nhanh.
Trương Nhượng có thể một lòng một dạ với đích tỷ, vậy ta cũng yên tâm rồi.
Ta quay lại cầu, định nói chuyện với Cố Cảnh Ngôn thì đích tỷ đã tới.
Mới mấy tháng không gặp, bụng nàng đã hơi nhô lên.
Ta mím môi, vừa rồi nàng có thấy hết mọi chuyện không đây?
Nàng không chờ ta giải thích, mỉm cười nói:
"Muội muội thật nghịch ngợm, ta đã hỏi rồi, phu quân không có ký ức của kiếp trước đâu, làm sao ai cũng có thể được như chúng ta, may mắn có được cơ duyên trọng sinh chứ?"
Ta cười hì hì, tự hào chỉ vào Cố Cảnh Ngôn: "Phu quân của ta cũng trọng sinh đấy."
Thẩm Sơ Nguyệt sững lại một chút.
Dù đã là phu thê ở kiếp trước, nhưng gặp lại trong hoàn cảnh này vẫn có chút ngượng ngùng.
Cố Cảnh Ngôn rất thoải mái, chắp tay nói:
"A tỷ bình an, kiếp trước vì nhiều lý do mà ta không thể chăm sóc nàng chu đáo, thật xin lỗi."
"Vương gia đã không đối xử tệ, không cần phải khách khí." Đích tỷ điềm nhiên đáp lễ.
Hai người nhìn nhau cười, những khúc mắc từ kiếp trước xem như được hóa giải.
Trương Nhượng từ đâu bất chợt xuất hiện, nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng ta, mặt đầy vẻ ngơ ngác.
"Đang nói gì thế?"
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Rốt cuộc là thế nào?"
"???"
Pháo hoa trên trời vẫn nối tiếp nhau nở rộ.
Cả ba chúng ta che miệng, đồng loạt bật cười.
Yến tiệc trong cung kết thúc, ta không muốn ngồi xe ngựa, liền cùng Cố Cảnh Ngôn nắm tay dạo bước bên ngoài hoàng cung.
Đêm nay trời đẹp, nhưng trên phố lại quá đông người.
Cố Cảnh Ngôn không thích nơi ồn ào, dường như chỉ muốn một mình ở bên ta.
Hắn cười nhẹ: "Truyền lệnh xuống, bắt đầu giới nghiêm đi."
Chỉ sau một lúc, trên phố đã chỉ còn lại hai chúng ta.
Hắn đột nhiên hỏi: "Nàng thấy vị Hoàng đế cháu của ta thế nào?"
Ta đáp: “Hoàng đế rất kính trọng ngài, nhưng quá nghe lời ngài răm rắp, điều đó chưa hẳn là tốt."
Hiện giờ vì sợ mà nghe lời, sau này nhất định sẽ trở nên e dè, đề phòng.
"Ừ, nó rất sợ ta, chưa bao giờ tin rằng ta sẽ toàn tâm toàn ý phò tá nó."
Cố Cảnh Ngôn nhắc đến Hoàng huynh của hắn, tiên hoàng đã băng hà. Từ nhỏ, hai người họ luôn thân thiết, trước khi qua đời, Hoàng huynh đã giao đứa con duy nhất cho hắn chăm sóc.
Tưởng chừng đó là niềm tin, nhưng thực tế lại có toan tính phía sau.
"Kiếp trước, khi ta phát hiện mình trúng độc thì đã quá muộn rồi."
"Hoàng huynh sợ ta đoạt ngôi của con trai ông ấy, nên đã hạ vào người ta một loại kịch độc không có thuốc giải, và để Ngụy Quốc công nắm quyền lực lớn để đối phó với ta."
"Ta giấu nhẹm chuyện mình trúng độc, trước mặt mọi người cứ như không có gì. Đến cả tỷ tỷ của nàng cũng không biết rằng cơ thể ta đã suy yếu đến mức nào, mỗi ngày đều phải dựa vào thuốc để duy trì."
"Ta gắng gượng kéo dài bảy năm, diệt trừ phủ Ngụy Quốc công, đào cả mộ của Hoàng huynh lên. Nhưng đến tận lúc ta c.h.ế.t, cháu ta mới dám nói sẽ không chôn ta trong hoàng lăng."
Nghe đến đây, lòng ta đau nhói.
Thì ra cái mà hắn nói với tỷ tỷ "cơ thể có bệnh" chính là ám chỉ việc này.
Thì ra kiếp trước hắn cưới tỷ tỷ nhưng không làm phu thê thực sự, bởi vì hắn đã biết mình không còn sống được lâu nữa.
Ngay cả việc duy trì mạng sống thôi cũng đã quá khó khăn.
Cố Cảnh Ngôn nắm chặt lấy tay ta, lòng bàn tay ấm áp:
"Không sao đâu, kiếp này ta không bị trúng độc, phủ Ngụy Quốc công cũng đã sụp đổ rồi."
"Vậy còn Hoàng đế?"
Hắn quay sang nhìn ta, mỉm cười:
"Đợi khi nó trưởng thành, nó sẽ phát hiện mình không thể làm đàn ông, không sinh con được."
"..."
Cố Cảnh Ngôn cười nhẹ: "Đều nhờ nàng mà ta có ý tưởng này."
Ta không biết nên cười hay khóc.
Cả ta và tỷ tỷ chỉ đơn giản là đổi phu quân sau khi trọng sinh. Vậy mà Cố Cảnh Ngôn lại âm thầm làm nhiều điều như vậy.
May thay, tất cả đã thay đổi theo hướng tốt đẹp hơn.
Tương lai Hoàng đế không có con nối dõi, Cố Cảnh Ngôn sẽ là huyết mạch duy nhất của Hoàng tộc.
Ta vẫn còn phải sinh cho hắn một đứa con.
Nghĩ đến những đêm gần đây, ta không khỏi cảm thấy đôi chân hơi mềm nhũn.
Cố Cảnh Ngôn tưởng ta mệt vì đi bộ, dịu dàng hỏi: "Có muốn đổi sang ngồi xe ngựa không?"
"Không cần."
"Vậy để ta cõng nàng nhé?"
Ta cười vui vẻ, vòng tay ôm lấy cổ hắn, để hắn nhẹ nhàng cõng ta lên lưng.
Con đường này rất dài.
Cuối con đường là Nhiếp Chính Vương phủ, là nhà của chúng ta.
Những đau khổ và muộn phiền kiếp trước chỉ còn như cơn gió thoảng qua, trở thành ký ức xa xăm.
Núi non vẫn đứng vững, sao trời vẫn rực rỡ.
Người trước mặt, chính là người ta yêu.
Hết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT