Đoạn Lâm cũng cảm thấy mình điên rồi, nếu không sao lại hết lòng nuôi dưỡng một con mèo chứ.

Nhưng không thể không nói, từ khi nuôi vật nhỏ này, cuộc sống tịch mịch*của hắn dường như bị một thứ kỳ diệu lấp đầy.

*Tịch mịch: thầm lặng, không có tiếng động.

Lúc mặt trời lặn mặt trời mọc hắn không còn thấy nhạt nhẽo nữa. Đoạn Lâm mong chờ một mùa mới đến, đến lúc đó mặt trời sẽ chiếu vào động nhiều một chút, không có mưa dầm liên miên như hiện tại.

Tuy rằng mưa rơi xuống liền hóa thành sương mù nhưng bầu trời xám xịt khiến Úc Yên không thích ra ngoài chạy nhảy, nhiều nhất chỉ đứng ở trên sạn đạo hóng gió.

Bỗng nhiên Úc Yên nghe thấy một tiếng sáo du dương truyền đến. Cậu ngẩng đầu, chỉ thấy đại ma đầu ngọc thụ lâm phong không biết đứng bên cạnh từ khi nào đang nhàn hạ thổi sáo.

*Ngọc thụ lâm phong (玉树临风): dịch nghĩa là "Cây ngọc đón gió", ý chỉ người con trai có cốt cách tao nhã như cây ngọc, hiên ngang. Đứng trước gió để lộ phong thái tiêu sái.

Nhìn vô cùng đẹp trai!

Mà âm thanh giai điệu kia như nhạc tiên. Tuy rằng Úc Yên bị mù âm nhạc nhưng cậu vẫn cảm thấy rất êm tai. Dễ nghe hơn nhiều so với tất cả loại âm nhạc cậu từng nghe.

Ở giữa còn nghe ra ôn nhu bình thản, đây là tâm tình hiện tại của đại ma đầu sao? Thật khó tưởng tượng.

Thật không ngờ Đoạn Lâm thế mà còn có tài âm nhạc, có thể nói là văn võ song toàn, thật ưu tú nha.

Đoạn Lâm thổi xong một khúc thì rũ cây sáo xuống, dùng tua rua trêu đùa Úc Yên. Cái sườn mặt nuông chiều này cũng thật tuyệt.

Bé mèo không cần nghĩ cũng biết hắn làm hành động như vậy là muốn chơi mèo.

Úc Yên không còn cách nào khác, cậu miễn cưỡng giơ măng cụt lên cho có lệ.

Xoẹt xoẹt xoẹt, xong, bài thể dục hôm nay hoàn thành rồi. Úc Yên nghĩ thầm: 'Trẫm thật giỏi!'

Đoạn Lâm:......

Giác quan nhạy bén của Đoạn Lâm nói cho hắn biết con mèo này tuyệt đối là làm cho có lệ.

"Hể, ngươi không muốn chơi cùng bản tôn sao?" Trên mặt hắn không thể hiện gì nhưng trong nội tâm lại âm thầm so đo.

Nhưng không sao cả, đại ma đầu trực tiếp ôm bé mèo lên, ra sức vuốt ve coi như trả thù. Ngón tay hắn sờ khắp người bé cưng, miệng còn ác độc nói: "Kêu nhiều vào, kêu rách cổ họng cũng không có ai tới cứu ngươi đâu."

Lông tơ khắp người Úc Yên đầu bị làm rối, cậu điên cuồng trợn mắt: 'Cứu mạng, đại ma đầu này trẻ trâu quá điii!

Qua nhiều ngày ở chung, cậu quyết định không coi Đoạn Lâm là ma tu nữa, hắn căn bản không xứng với cái danh đại ma đầu này.

Nhưng không thể không nói, kĩ năng sờ mèo của Đoạn Lâm vô cùng đỉnh, Úc Yên bị hắn sờ đến nhũn ra, dứt khoát không thèm phản kháng.

Chắc hẳn đại ma đầu chưa từng nghe thấy câu phản kháng không được thì hưởng thụ đâu nhỉ, Úc Yên vừa nghĩ vừa thả lỏng bốn chân, nhanh chóng ngáy khò khè.

Cửu Thiều chuẩn bị mấy quyển sách nấu ăn, lấy luôn cả dụng cụ nấu nướng, nguyên liệu nấu ăn cùng gia vị đem đến Tiên Nhai đế.

Bởi vì Đoạn Lâm không muốn gặp hắn nên hắn lười mặt nóng dán mông lạnh, trực tiếp đặt ở cửa động rồi rời đi.

Các tu sĩ bên ngoài biết tin Cửu Thiều lại đi Tiên Nhai đế một lần nữa thì phản ứng so với lần đầu không khác biệt lắm, lại bắt đầu đoán xem Vô Cực Cung cung chủ tìm Đoạn Lâm làm cái gì.

Lần này không thể nào lại là việc râu ria đâu nhỉ?

Không đúng, đại ma đầu Đoạn Lâm gần đây liên tiếp có hành động, vô cùng không thích hợp.

Sau đó không lâu lại có tin truyền ra, à, thì ra chỉ là đưa sách nấu ăn.

Ma đầu Đoạn Lâm đã sớm tích cốc cả nghìn nắm, nay lại muốn làm gì?

"Không phải trước đây hắn nuôi mèo sao?" Lần trước Vô Cực Cung cung chủ vì con mèo kia mà đi đưa cá bột, lần này e là cũng vì con mèo đó rồi.

Ở trên phố người ta thảo luận sôi nổi: "Không biết là con mèo thần thánh phương nào mà lại được sủng ái như thế."

"Có khi nào là..." Một ít tu sĩ không minh cảm thấy Đoạn Lâm muốn khiến mọi người lung lay, hắn chắc chắn đang tính toán làm đại sự gì đó.

Cứ chờ mà xem, lấy cớ nuôi mèo chẳng qua chỉ để che giấu tai mắt mà thôi.

Nói khó nghe chính là cho dù sinh vật trên Lục Hợp Bát Hoang chết sạch thì ma đầu Đoạn Lâm chưa chắc đã để ý tới thì làm sao hắn có thể quan tâm đến một con mèo hèn mọn được chứ?

Đoạn Lâm xác thật không quan tâm sinh vật trên Lục Hợp Bát Hoang sống chết thế nào nhưng hắn để ý Úc Yên ăn có ngon không, ăn nhiều quá có bị căng bụng không.

Úc Yên đi theo Đoạn Lâm ra cửa động lấy hàng chuyển phát nhanh, à không, lấy đồ... À mà thôi, dù sao cũng như nhau.

Chính xác mà nói, cậu không phải đi theo mà là bị Đoạn Lâm ôm đi. Sau khi ra khỏi cửa được 5m thì tên này lại ôm cậu.

Hắn lấy cớ là do cậu đi quá chậm nhưng Úc Yên không có ngu, rõ ràng là do Đoạn Lâm muốn ôm meo meo.

Tới cửa động, Úc Yên thấy nhiều thứ tốt lập tức nhảy từ lồng ngực Đoạn Lâm xuống.

Điều này khiến Đoạn Lâm hoảng sợ, hắn đen mặt giáo huấn: "Con mèo này..." Hắn cao như vậy, từ trong lồng ngực hắn nhảy xuống không thấp đâu.

Đoạn Lâm kiểm tra chân Úc Yên một hồi, xác định bốn chân lành lặn mới buông ra, đồng thời nhàn nhạt đe dọa: "Lần sau mà còn nghịch ngợm như vậy thì sẽ nhốt ngươi ở trong phòng."

"Meo..." Biết rồi.

Úc Yên nhìn chằm chằm hàng chuyển phát nhanh, quan hốt phân nhanh lên!

Úc Yên bắt đầu chảy nước miếng khi nhìn thấy ở phía trước có một cục đá dùng để làm lò nướng. Cậu ngày nào cũng ăn duy nhất một món đã ngán lắm rồi, vô cùng nhớ vỉ nướng BBQ hiện đại.

Cái lò nướng này vừa có thể làm vỉ nướng, vừa có thể làm đồ nướng BBQ, quá tiện lợi.

Aly: Ủa, không phải hai cái này là một hở?

Úc Yên còn nghe thấy mùi thịt nữa, thân hình nhỏ nhắn của cậu chui vào đống vật liệu. Dựa vào khứu giác nhạy bén mà tìm được một rương đầy ắp thịt.

Cậu dùng hết sức bình sinh kéo cái rương ra, bộ dáng dẩu đít nỗ lực làm người khác buồn cười.

"Được rồi, đừng ở đây làm phiền nữa, để đó cho ta." Ngữ khí Đoạn Lâm có mấy phần ghét bỏ, hắn trực tiếp xách cục lông qua chỗ khác, còn mình thì xử lí mấy thứ này.

Úc Yên đi đến bên cái rương thịt, liều mạng ám chỉ với đại ma đầu: "Meo meo." Đêm nay tui muốn ăn cái này, được không?

"Theo ý ngươi." Đoạn Lâm sờ sờ người cậu.

Úc Yên: Hứ! Trẫm lại bị chiếm tiện nghi.

Người xưa có câu "Quân tử xa nhà bếp", nhưng nếu bé mèo của mình tháng sau có thể nặng thêm vài cân thì Đoạn Lâm cũng không hẳn không thể.

Ban đêm, xung quanh đạo tràng trang trí đầy đèn lồng xinh đẹp. Từng hàng từng hàng chiếu sáng toàn độ đạo tràng, rất đẹp.

Vườn hoa còn một ít bông hoa chưa bị ngắt đi, vì Úc Yên thích ngắm chúng nên hắn không đành lòng mà ngắt xuống làm mật hoa, để lại cũng được.

Dưới yên cầu mãnh liệt của Úc Yên, Đoạn Lâm đành phải để lại một ít. Bản thân hắn không ưa hoa nhưng hắn lại rất thích hình ảnh mèo con đi ra từ bụi hoa.

Úc Yên: Nếu ngươi có máy ảnh* thì đảm bảo ngươi càng thích.

*Máy ảnh: QT ghi là "Đài trí cơ năng" nhưng mình sợt GG không thấy nên mạnh dạn đoán là máy ảnh luôn.

Đoạn Lâm cũng hơi đáng thương đó chứ, chụp ảnh cho meo meo cũng làm không được chứ đừng nói tới quay video.

Lò nướng Cửu Thiều đem tới được đặt trên bàn, phía dưới đốt than, thịt trong lò nướng cháy xèo xèo.

Úc Yên ngồi xổm một bên, đôi mắt trông mong chờ ăn thịt.

Đối với cậu chỉ cần thịt chín là ăn được rồi nhưng đại ma đầu lại không có ý định gắp thịt ra, gấp chết cậu rồi.

Thịt nướng liên tục phát ra âm thanh xèo xèo tách tách.

Mỗi một âm thanh đều đang dụ dỗ bé mèo phạm tội, hấp dẫn đến mức mèo con nhịn không được vươn móng vuốt muốn móc thịt.

"Này." Đoạn Lâm nhìn nhìn, giơ tay ngăn móng vuốt của cậu lại: "Hôm nay bản tôn đã tắm cho ngươi hai lần rồi, chẳng lẽ ngươi muốn tắm thêm lần nữa?"

Hơn nữa cái lò nóng như thế này, mèo con không cần móng vuốt nữa sao?

"Meo!" Úc Yên vô tội rút móng vuốt về liếm liếm, nghĩ thầm: 'Ngươi không được còn không cho trẫm tự mình động thủ.'

Nhưng thật ra mấy miếng thịt cũng không tới nỗi nào do hiện tại thịt bọn họ nướng là thịt của một loại cá dưới biển sâu. Thứ này dầu vô cùng, nếu không nướng lâu một chút thì ăn dễ ngán.

Sự thật chứng minh Đoạn Lâm đúng rồi, chờ hắn lóc xương cá ra, chấm một miếng nước chấm, ăn vào cảm thấy hương vị này hợp khẩu vị của cục lông thì mới đút cho Úc Yên ăn.

Úc Yên ăn được đồ ngon mới nuốt xuống sự bất mãn đầy mình, chẹp chẹp đòi ăn.

"Ăn chậm thôi, cũng không có ai giành ăn với ngươi." Đoạn Lâm nói.

Đã lâu rồi mới nếm lại hương vị 'quê nhà' nên Úc Yên không nhịn được mà ăn nhiều một chút. Cũng may Đoạn Lâm kịp thời phát hiện bụng cậu căng tròn, không cho cậu ăn nữa.

Trên người bé cưng toàn là mùi khói nhưng Đoạn Lâm không muốn tắm cho cậu nữa nên giả bộ niệm một cái pháp quyết tẩy rửa.

Hơn nữa bé cưng cũng đã bắt đầu mệt rã, ngủ gà ngủ gật, ngáp liên miên. Chắc chưa kịp tắm rửa đã ngủ luôn rồi.

Ăn thịt nướng rất vui những tới nửa đêm Úc Yên bị đau bụng mà tỉnh giấc, cậu cảm giác như trong bụng mình đang có cái gì đó quay cuồng.

Cậu bất lực 'meo' một tiếng, hơi thở mong manh.

Đoạn Lâm đang xem ngọc giản, nghe tiếng cậu kêu nhanh chóng đi tới bên cạnh nhưng không biết cậu đau bụng, chỉ nói: "Sao mới nửa đêm đã tỉnh rồi? Ngủ ít vậy."

Làm như cậu là heo ngủ một giấc đến bình minh vậy. Hắn nói tiếp: "Dẩu cái bụng lên làm gì? Ăn no quá sao?"

Đoạn Lâm vừa nói vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa bụng cho đối phương. Nhưng chỉ mới xoa nhẹ một chút mà Úc Yên lại thống khổ 'meo' một tiếng.

Tứ chi đều căng ra, đau quá.

Lúc này Đoạn Lâm mới nhận ra không đúng, thấp giọng quan tâm hỏi: "Ngươi sao vậy, có chỗ nào không khỏe?"

Nghĩ lại mèo con cũng không thể nói chuyện cùng mình nên hắn nhanh nhẹn lấy một viên đan dược từ túi Càn Khôn ra đút cho Úc Yên ăn.

Cái này dược là giảm đau, thích hợp cho tình huống bây giờ.

Sau khi bụng Úc Yên bớt đau thì lập tức căng lên: "...!" Cậu muốn một chậu cát mèo.

Nhưng vì trước đó cậu không có nhu cầu ở phương diện này nên trong động phủ căn bản không có chậu cát mèo.

"Meo meo meo..." Cậu không thể nói được nên đành phải tự nhảy xuống đất, chạy ra ngoài động phủ.

"Đi đâu?" Đoạn Lâm nhíu mày, lần đầu tiên hắn gặp tình trạng thân thể mèo con không thoải mái nên không thể không gấp, nhưng hắn cũng không thể ngăn cản Úc Yên.

Cũng may Đoạn Lâm nhanh chóng hiểu được ý của Úc Yên: "Ngươi muốn đi đạo tràng đúng không?" Hắn dừng một chút rồi ôm cậu bay xuống.

Vừa đáp xuống đất Úc Yên nhanh như chớp chạy vào trong bụi hoa.

Đoạn Lâm đứng bên ngoài không hiểu sao lại nghe được âm thanh mèo cào đất.

Qua một lúc, âm thanh phọt phọt truyền đến, lúc này hắn mới hiểu ra mọi chuyện.

Cục lông xấu xí này thì ra là bị tiêu chảy.

Rõ ràng Đoạn Lâm đang đau lòng nhưng không buông tha mà nói: "Hừ, bản tôn đã sớm cảnh cáo mà ngươi không nghe, bị một lần cho chừa đi."

Xem xem lần sau nó còn dám ăn uống thả ga như vậy không.

Còn có chỗ đất này nữa, sau này chỉ sợ trồng ra thứ gì cũng không dám dùng.

Vài phút sau, rốt cuộc Úc Yên cũng nhẹ nhàng chui ra khỏi bụi hoa. Sau đó cậu thấy mặt Đoạn Lâm như bị cao huyết áp, vì sao ư, tất nhiên là vì cậu lại làm móng vuốt đen như mực rồi.

"......" Đại ma đầu tưởng rằng hôm nay sẽ được lười biếng bất đắc dĩ đem con báo này về, lần thứ ba trong ngày giúp nó tắm rửa sạch sẽ.

Trước đó đã ngủ vài tiếng đồng hồ nên sau khi tắm rửa xong, Úc Yên không chỉ không buồn ngủ mà còn có tinh thần đến mức hai mắt tỏa sáng.

Nhưng mà giờ này không nên chạy tới chạy lui ở trong động phủ nên Úc Yên quyết định làm chuyện khác, ví dụ như xem ngọc giản với đại ma đầu chẳng.

Cậu nghênh ngang bò đến cánh tay cầm ngọc giản của Đoạn Lâm, cũng ra dáng mà ngửa đầu xem xét.

A, từ từ...... Vì sao một chữ trẫm cũng không hiểu?

Úc Yên thật kinh ngạc, tuy rằng trước mắt đều là chữ vuông nhưng hình như là văn tự thời xưa thì phải.

Cái này làm cho tâm cậu ngứa ngáy, thứ đại ma đầu đang xem chắc chắn là công pháp đỉnh cao, nếu có thể học lỏm một chút thì tốt quá rồi.

Nhưng mà bây giờ một chữ cậu cũng đọc không ra, học cục cứt á.

Đoạn Lâm liếc nhìn đầu nhỏ nghiêm túc của cục cưng, rất hứng thú nói: "Ngươi xem cái gì? Đây là chữ của vương quốc cổ, bị diết từ khi tổ tông ngươi còn chưa sinh ra kìa."

Ngụ ý chính là: Ngươi đọc không hiểu đâu, đừng cố.

Nếu hiện tại Úc Yên là con người thì có khi cậu sẽ xấu hổ, nhưng bây giờ cậu là con mèo nên một chút cũng không hề.

Có lẽ Úc Yên nghiêm túc quá làm đại ma đầu cảm động, hắn dừng lại một chút, thế mà lại đọc nội dung trên ngọc giản cho cậu nghe.

Gặp trúng từ khó hiểu còn giải thích một chút, giống như đang giảng một quyển sách cổ, kể một câu chuyện xưa.

Đương nhiên dù không gặp từ khó hiểu thì Úc Yên cũng nghe không vào. Rốt cuộc cậu vẫn là một cái bao cỏ, có giỏi tu tiên đâu.

Nhưng mà giọng Đoạn Lâm vô cùng dễ nghe, ôn nhu trầm thấp, thả lỏng lười biếng.

Hắn không chỉ đọc ngọc giản mà còn thường xuyên vuốt ve người Úc Yên, khiến người khác cảm giác toàn bộ ôn nhu của Đoạn Lâm đều dành cho bé mèo con trong lồng ngực hắn.

--------------------------------------

Aly: Cái từ "tắm rửa" trong QT ghi là "giặt sạch" đó. Làm tui cứ tưởng tượng đến cái cảnh Đoạn Lâm nắm bé mèo trong tay lăn qua vò lại =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play