Úc Yên cũng biết mèo con thật sự không thể tự mình đi vệ sinh được. Chúng nó cần một chút kích thích ôn nhu.

"QAQ!" Nhưng mà Úc Yên tuyệt đối không cần loại kích thích này.

Cậu đã tích cốc rồi, dù đại ma đầu có lau cho cậu tới tối cậu cũng không thể thực hiện mong muốn của hắn. Cho nên cậu cảm thấy lần này chắc chắn sẽ bị lộ, xong đời rồi.

Thượng đế có xuống cũng không cứu cậu được.

Mặc kệ nội tâm Úc Yên kháng cự như thế nào, chuyện gì nên tới cũng phải tới. Cậu trơ mắt nhìn đại ma đầu quấn khăn vải nhúng nước ấm lên trên ngón tay, xuống tay với bé mèo nhỏ yếu, đáng thương, bất lực này.

"Ngươi run cái gì, ta cũng không có giết ngươi." Hắn không vui mà nói, nuôi nó nhiều ngày thế này mà vẫn chưa quen hắn sao?

Đoạn Lâm cực kì không thích bộ dạng bé cưng sợ hắn.

Úc Yên: Ta không muốn run rẩy nhưng thân thể không cho phép!

Dù là ai thì khi biết mình sắp thăng thiên cũng phải run run chứ? Hu hu hu, cậu còn không được phép run rẩy nữa.

"Đừng sợ, ta bắt đầu đây." Đại ma đầu biến thái trước khi bắt đầu còn nhân từ mà thông báo một tiếng.

Chỉ thấy hắn một tay giữ chân của mèo con đề phòng nó chạy trốn, một tay thăm dò chỗ dưới đuôi.

Cảnh này quá xấu hổ rồi. Úc Yên nhắm chặt mắt lại, không nghe không thấy không nghĩ. Cậu tùy ý để Đoạn Lâm lăn lộn, dù sao cũng sẽ không có kết quả, à không phải, có kết quả chứ, chuyện cậu giả mèo sẽ bị phát hiện.

Sau đó tiêu rồi.

Bởi vì Úc Yên quá nhỏ nên chỗ đi vệ sinh rất khó tìm. Đại ma đầu đành ghé sát vào một chút, làm thật ôn nhu nghiêm túc, cẩn thận đến mức không thể tưởng tượng được.

Thậm chí làm Úc Yên yếu đuối mong ước: Nếu tui thật sự là một con mèo thì tốt rồi, tui chắc chắn sẽ theo hắn suốt đời.

Không đúng, phải là khiến hắn hầu hạ mình suốt đời.

Nhưng điều ước mãi mãi là điều ước.

Hy vọng kiếp sau tui sẽ đầu thai vào nhà tốt, hu hu hu.

Trong lúc Úc Yên miên man suy nghĩ, tới cả những việc nên làm ở kiếp sau cũng nghĩ kĩ rồi thì ngón tay của Đoạn Lâm không biết mở ra cái chốt nào của Úc Yên khiến cậu không nhịn được mà cứng đờ. Một chân kích động đạp lên mặt Đoạn Lâm, sau đó cái đuôi run rẩy vài cái.

Đoạn Lâm thấy thế nhanh tay lẹ mắt mà dùng khăn vải đỡ lấy, thân hình cũng nhanh chóng tránh ra, tránh việc đồ ngốc này tè vào mặt hắn.

Cửu Thiều vậy mà không lừa hắn, thật sự thành công này.

Đoạn Lâm khẽ thở phào một hơi rồi âm thầm tự trách, hắn không dám tưởng tượng nếu mình không để ý chi tiết nhỏ này thì mèo con của hắn sẽ thế nào.

"......" Tinh thần Úc Yên tan rã, trong đầu toàn là chuyện hồi nãy? Vừa rồi ta đã làm gì vậy!?

Trong phòng có mùi khai thoang thoảng nhắc nhở Úc Yên vừa rồi đã làm chuyện gì. Nhưng mà làm sao có thể?

A a a, vậy mà lại tè ra trước mặt Đoạn Lâm......

"Chà, nhiều thế này à, không lẽ ngươi lại uống trộm mật hoa rồi." Đoạn Lâm vô cùng biến thái mà cầm cái khăn vải quơ quơ.

"......!" Úc Yên ôm lấy măng cụt của mình, cậu không còn mặt mũi gặp người khác nữa rồi. Nhưng mà không đúng, cậu nhớ 'Úc Yên' tuy rằng tu luyện không ra hồn, nhờ ăn đống đan dược chồng chất mới lên tới Trúc Cơ. Nhưng tu sĩ Trúc Cơ nào cũng phải tích cốc hết rồi chứ.

Thật sự không hợp lí, Úc Yên cảm thấy trên người mình chắc chắn có gì đó thay đổi rồi, chỉ là cậu không biết thôi.

"Thoải mái sao?" Đoạn Lâm chọt chọt bé cưng mềm mại. Thấy cậu sau khi 'giải phóng' liền nằm yên không nhúc nhích, khóe miệng hắn không khỏi cong lên chọc ghẹo.

Thoải mái con khỉ......

Úc Yên đang nghĩ đến một việc rất quan trọng. Nhưng hiện tại cậu không có cách nào xác nhận nên coi như uổng công.

Chỉ tại nguyên tác tả 'Úc Yên' quá ít, cả quyển chỉ viết 'Úc Yên' bướng bỉnh, ngốc nghếch như thế nào. Căn bản không có nhiều chi tiết hữu dụng.

Nhưng trong nguyên tác có nhấn mạnh vài lần là Úc Yên có huyết thống dị tộc. Dung mạo thật còn xinh đẹp và quyến rũ hơn nhiều so với Linh Gia chân nhân .

Tên này có huyết thống dị tộc nào?

Không phải là mèo rừng đó chứ?

Úc Yên cảm thấy dáng người, khí chất của mèo đều là đỉnh của đỉnh. Nếu thật sự có huyết thống tộc mèo thì xuất sắc hơn Linh Gia chân nhân kia cũng là chuyện bình thường.

Cục lông mệt rồi, không muốn trả lời Đoạn Lâm nữa. Hắn liền bế cậu lên giường ngủ cùng hắn. Rốt cuộc cái ổ mèo chả có tác dụng gì hết, xem ra chỉ khi cậu ngủ gật mới dùng tới thôi.

Đoạn Lâm đang ở cảnh giới Ma Tôn, tiến thêm một bước nữa là thành Ma Đế. Ngoại trừ lúc say rượu ngủ được một lát thì thời gian còn lại đều không đi ngủ.

Trước khi nhặt được Úc Yên, đại ma đầu Đoạn Lâm đã không tu luyện một thời gian. Bởi vì quá nhàm chán nên hắn không có động lực tu luyện.

Đến khi nhặt được Úc Uyên hắn càng không có động lực. Tu luyện có gì thú vị chứ, ngắm bé cưng ngủ vui hơn.

Vì vậy một đoạn thời gian sau đó, Úc Yên mở mắt nhắm mắt đều thấy mặt Đoạn Lâm. Hắn giống như tiên đoán được khi nào cậu tỉnh lại, sau đó luôn xuất hiện trước mắt cậu xoát độ tồn tại.

Từ khi Úc Yên đi theo đại ma đầu, mỗi ngày không phải là trồng hoa, linh cốc các loại thì là ủ rượu lấy mật, uống trà chơi cờ. Nói tóm lại cậu chưa từng thấy Đoạn Lâm tu luyện!

Đây chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Đứng trong hoàn cảnh của Đoạn Lâm, không tu luyện thì sẽ không ra được, hắn không sợ sau này sẽ bị người lợi hại hơn đến giết sao? Phải làm sao bây giờ?

Nhưng mà Úc Yên cũng không lo cho Đoạn Lâm lắm vì cậu biết rằng không lâu sau sẽ có tu sĩ xông vào, mang đến một tin tức vô cùng shock. Kích thích đại ma đầu chỉ biết chơi mèo nỗ lực tu luyện.

Lại một ngày mới bắt đầu, đại ma đầu chặt cây trúc làm đồ chơi leo trèo cho mèo. Đây cũng không phải cây trúc bình thường mà là trúc nhổ từ Tây Thiên ra. Có khi còn được nghe qua Bồ Tát niệm kinh, trong người cũng có linh lực.

Lông chim cũng không phải lông chim bình thường mà là lông vũ phương hoàng quý hiếm, hình dáng vô cùng đẹp.

Còn có cái chuông leng keng kia là do đại ma đầu dùng một khối kim thạch quý hiếm mà tạo thành.

Thật ra cậu không cần đâu, thật sự không cần.

Nhưng mà sản phẩm làm ra vô cùng tinh xảo, rõ ràng bên ngoài có màu bạc nhưng lại tỏa ra hào quang rực rỡ sắc màu.

Úc Yên vừa nhìn liền thấy thích, nếu một con mèo có được món đồ chơi này thì không thể nghi ngờ chính là con mèo hạnh phúc nhất thế gian.

Đoạn Lâm không chỉ làm đồ chơi leo trèo mà còn làm máy chạy bộ cùng với nhà cây thích hợp cho mèo nhỏ sinh hoạt.

Chưa tới một tháng đạo tràng của hắn đã trở thành cái sân chơi cho mèo, chỗ nào cũng bày đầy đồ của Úc Yên. Không còn nhìn ra cái động phủ của tiên nhân như ban đầu nữa rồi.

Như vậy càng làm Úc Yên cảm thấy: Ha ha, đây chính là địa bàn của bố.

"Lại đây, xem thử cái này này." Đoạn Lâm ngoắc ngoắc tay với cục lông Úc Yên đang chơi trong nhà cây, có vẻ lại làm ra cái gì rồi.

Úc Yên hưng phấn nhảy xuống, phát hiện thứ Đoạn Lâm đang cầm trong tay là một cái cân. Cậu cạn lời rồi, đại ma đầu sao lại làm ra thứ vô dụng này?

Khinh bỉ thì khinh bỉ nhưng Úc Yên vẫn ngoan ngoãn ngồi vào rổ, thật ra cậu cũng muốn biết mình nặng bao nhiêu cân.

Đoạn Lâm nhìn con số trên cân, bất mãn nhíu mày nói: "Bản tôn nuôi ngươi cỡ một tháng rồi nhưng ngươi lại không nặng tới nửa cân. Ngươi suy nghĩ một chút vì sao vậy?"

Úc Yên:......

Đoạn Lâm: "Bởi vì ngươi đã ăn ít mà còn ăn chậm nữa. Mấy con cá ăn hết một đêm, một bàn đào lại gặm hết nửa ngày, chậc chậc."

Nói vậy cũng không sai.

Nhưng mà Úc Yên cảm thấy oan uổng quá đi. Cậu đã tích cốc rồi, sẽ không đói bụng biết chưa!

Cậu ăn là vì thấy thèm, nhưng mà ăn một chút là hết thèm rồi. Bàn đào dù có ngon cỡ nào cũng không thể ăn mỗi ngày. Úc Yên vô tội chớp mắt kháng nghị: "Meo."

Trẫm không phục.

"Hử? Cãi lại sao?" Đại ma đầu nhìn hắn.

Úc Yên nghĩ thầm: 'Nào dám, ta rõ ràng đang giải thích!'

Vấn đề làm người nuôi mèo nào cũng phải buồn bực, kể cả ở Tu Chân giới, chính là nuôi cỡ nào mèo nhà mình cũng không mập lên.

Nuôi một tháng lại không nặng tới nửa cân, dù là Ma Tôn Đoạn Lâm quét ngang Cửu Châu cũng không kiên nhẫn được.

"Vốn dĩ ta định chậm rãi nuôi nấng ngươi, để ngươi thuận theo qui luật tự nhiên mà trưởng thành. Nhưng với cái tính này của ngươi thì làm sao bản tôn có thể để mặc ngươi tự nhiên lớn lên được đây?"

Câu này giống như ám chỉ rằng Úc Yên không mập lên chính là lỗi của cậu!

Tóm lại, đại ma đầu không muốn từ từ mà nuôi nữa. Hắn lấy từ túi Càn Khôn ra một ít đồ luyện đan, chuẩn bị luyện cho đồ ngốc này một số đan dược thích hợp.



Mục đích cuối cùng của Đoạn Lâm không phải là biến Úc Yên trở thành yêu tu gì đó mà chỉ hy vọng bé cưng của hắn có một thân thể khỏe mạnh, luôn sống tốt, không dễ chết là được.

Đến cả con chó thì nuôi mấy ngày cũng có tình cảm với nó chứ.

Úc Yên:?

Nghĩ đến đây Đoạn Lâm dừng lại, liếc nhìn Úc Yên đang ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh hóng hớt: "Đã lâu rồi bản tôn chưa có mở lò luyện đan, vậy mà bây giờ lại mở vì ngươi."

Úc Yên: Trời đất ơi, cảm động quá đi.

Câu này là sự thật đó.

Nói thật thì từ đầu do cậu có thành kiến với Đoạn Lâm nên mới sợ hắn, nhưng ở chung lâu ngày cậu mới thấy được hắn thật ra là một quan hốt phân ưu tú. Cậu có thể cảm nhận được Đoạn Lâm thật sự rất thích cậu.

Dù sao hiện tại Úc Yên cũng không còn sợ Đoạn Lâm nữa rồi. Chỉ cần cậu vẫn ở hình dạng mèo thì có tè lên đầu hắn cũng không việc gì.

Stop, không nhắc lại cái lịch sử đen kia nữa.

Úc Yên thích xem luyện đan nhất. Là một vật nhỏ lông xù xù thì cậu cảm thấy ban đêm nằm ở trước cửa bếp lò ấm áp vô cùng.

Cậu có thể xem luyện đan cả đêm cũng được!

Bên tai truyền đến tiếng cười làm lỗ tai người khác ngứa ngáy, chỉ có thể là Đoạn Lâm thôi. Bởi vì hắn cảm thấy bộ dáng Úc Yên nhìn chằm chằm bếp lò thật đáng yêu.

Tâm tình này giống với tên biến thái thèm thuồng nhìn chằm chằm bé đào đáng yêu của mình .

Bình thường Úc Yên đều không thể kiên trì đến lúc bình minh. Mỗi lần cậu tỉnh lại đều thấy mình đang ngủ thành hình chữ đại (大) trong lồng ngực Đoạn Lâm, nước miếng chảy ròng ròng.

Chắc chắn đêm qua Đoạn Lâm một tay luyện đan, một tay còn phải ôm cậu. Tuy rằng Úc Yên biết thân thể nhỏ xíu này của mình cũng không làm tay Đoạn Lâm mỏi được nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi áy náy!

Cho nên cậu tính đối xử tốt với Đoạn Lâm tốt một chút, ví dụ như cho hắn một ít cá khô mình ăn đến phát ngán chẳng hạn.

"......" Nhắc tới cá khô mới nhớ, Úc Yên thở dài một hơi trong lòng, cái hương vị 'đặc biệt' này đã không còn hấp dẫn đối với cậu nữa rồi.

Nhưng phải trốn khỏi cái số phận bị ép ăn như thế nào đây?

Không hề khó, Úc Yên nhiệt tình ngậm cá khô đưa cho Đoạn Lâm, đôi mắt to ngập nước chân thành viết: Sen ơi, cho ngươi nè!

Ma đầu không biết ý đồ xấu xa của mèo con, lập tức kinh ngạc nhướng mày, rũ mắt liếc nhìn con cá nói: "Ngươi muốn cho...bản tôn ăn sao?"

"Meo!" Chúc mừng, ngươi đoán đúng rồi!

Phần thưởng là một con cá khô!

Đại ma đầu thụ sủng nhược kinh* mà nhoẻn miệng cười, khoảng khắc này có thể nói là phong hoa tuyệt đại**, Úc Yên nhìn đến ngây người. Nhưng mà giây tiếp theo hắn lại dùng âm thanh ôn nhu nhẹ nhàng nói: "Ngươi ăn đi."

*Thụ sủng nhược kinh: Được yêu thương mà vừa mừng vừa lo sợ.

**Phong hoa tuyệt đại: vô cùng đẹp. Dịch ra thì đơn giản quá nên tui để vậy luôn.

Úc Yên:......

Đúng là không biết lòng tốt của người khác! Đây là cho ngươi, cho ngươi hiểu không!?

Mèo con chỉ ngậm chứ không ăn, một hai phải để vào trong tay của Đoạn Lâm, hắn cùng cậu mắt to trừng mắt nhỏ: "Chẳng lẽ cá khô này không ăn được sao?"

Cái đuôi của mèo con khựng lại một chút, nghĩ thầm: 'Tên này sao lại thông minh như vậy?'

Rốt cuộc Đoạn Lâm cũng cầm lên đưa vào trong miệng mình, thong thả mà nhai. Sau khi nướng bằng viêm hỏa của hắn thì chất lượng thịt và hương vị đều thượng thừa, không hề có vấn đề gì.

Đoạn Lâm nhìn Úc Yên khó hiểu, không lẽ đồ ngốc này thật sự chỉ muốn chia sẻ đồ ăn cho hắn thôi sao?

Hắn ăn giùm một cái rồi, tốt quá!

Úc Yên lại ngậm một cái tới cho Đoạn Lâm: Chúc mừng, ngươi trúng thưởng rồi. Cho ngươi thêm một cái nữa nè!

Đoạn Lâm:......

Đoạn Lâm đã biết rõ cái thói quen thích tàng trữ đồ vật của cục cưng, hắn không tin bé mèo này sẽ chia đồ ăn cho mình.

Hương vị cá khô không bị gì nhưng cục cưng lại không muốn ăn, vậy chỉ có một nguyên nhân duy nhất, nó ăn ngán rồi.

Đoạn Lâm đã đoán được tất cả mọi chuyện liền cười cười, cũng không so đo với Úc Yên nữa.

Hắn nghĩ cách chế biến cá khô thành cá có vị mật hoa.

Từ hương vị bình thường biến thành hương vị thơm ngon.

Úc Yên lúc đầu: Hừ, ngươi làm được ta cũng sẽ không ăn miếng nào đâu.

Úc Yên sau đó: Hí hí hí, mong là ngày mai cũng có cá khô vị này.

Đoạn Lâm nhìn cậu ăn mà vừa lòng. Nhưng hắn biết sớm muộn gì bé cưng cũng sẽ ngán thôi vì thế lại truyền âm cho Cửu Thiều: "Phiền ngươi mang tới cho ta một quyển sách nấu ăn."

Cửu Thiều: "......"

Cửu Thiều cảm thấy Đoạn Lâm điên rồi, dù chưa thì cũng sẽ điên nhanh thôi.

--------------------------------------------------------

Aly: Mới đọc mấy chữ đầu tui tưởng ảnh thông đít Úc Yên không đó, trời ơi nam mô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play