Ma Tôn cũng không ham thích loại chuyện này (?), vì cục cưng của mình nên hắn mới miễn cưỡng xuống nước thôi, đây là loại tình cảm buồn vui lẫn lộn cỡ nào chứ.
Úc Yên thầm nghĩ: Ta nhất định rất quan trọng với hắn.
Ngược lại hình như cậu chưa đền đáp thứ gì cả?
Như vậy không được nha Tiểu Úc.
Úc Yên áy náy tự trách một trận, trước mắt chuyện duy nhất cậu có thể làm cho đại ma đầu chính là nỗ lực làm hắn vui sướng.
Tiếp đó Úc Yên ngoan vô cùng, ca ca trước ca ca sau. Sau đó cậu cảm thấy ca ca không đủ kích thích nên đổi sang gọi phu quân, bảo bối!
Rất nhanh sau đó cậu liền tự mình cảm nhận được tầm quan trọng của sự mới mẻ, đại ma đầu rõ ràng rất hưởng thụ loại xưng hô này, bàn tay lập tức nổi gân xanh!
Vậy mà lại cao ngạo nhéo cằm cậu, làm bộ làm tịch: "Bản tôn trở thành phu quân của ngươi khi nào chứ?"
Bọn họ chưa từng cầu hôn nhau, càng không cử hành đại điển hợp tịch (đám cưới), từ bao giờ hắn lại trở thành phu quân của mèo con rồi?
Úc Yên khóc chít chít nói: "Chẳng phải lúc làm muốn gọi cái gì thì gọi sao?"
Cậu thầm nghĩ, tên này nghiêm túc thật.
Không có một chút tình thú nào.
Phu quân vẫn rất bình thường, có nhiều người thích gọi cả ba ba, cậu sợ nói ra sẽ kích thích người cổ đại như hắn.
Đoạn Lâm còn tưởng rằng mèo con ảo tưởng được gả cho hắn, đang định giễu cợt vài câu thì không ngờ tên hề chính là mình.
"Ngươi... chả nói được câu nào thật lòng mà." Đoạn Lâm tức quá hóa cười, có một chút buồn bực không rõ, hung hăng trừng phạt bé mèo không thật lòng.
Sau đó tới khi Ức Yên nức nở không nói nên lời thì đôi tai tịch mịch của Ma Tôn lại cảm thấy vẫn nên để cậu nói đi, mặc dù là nói dối nhưng... hắn thích nghe.
Hèn mọn đến thế là cùng.
Độc nhất vô nhị.
Điều duy nhất khiến hắn vui mừng chính là mèo con rất biết cách lấy lòng hắn, có cảm giác cậu thật tình muốn hắn tận hứng.
Sự quan tâm này làm Ma Tôn vui sướng vô cùng.
Vì vậy sau khi hắn tận hứng thì chuyên tâm dẫn dắt mèo con thực hiện công pháp song tu, cái này tu một lần là vật đổi sao dời... Có khả năng không khoa trương tới vậy, khụ, dù sao đã qua lâu rồi.
Kiếm linh đã xuất quan phát hiện chính mình bị tùy ý gác lại trên đạo tràng, tiểu chủ nhân và tên ma tu kia đều không thấy bóng dáng, dường như đã bế quan rồi.
Nhưng mà kiếm linh có ngũ giác nhạy bén, nghe được rõ ràng như âm thanh không nên nghe.
Thì ra hai vị này đang song tu, cũng không kỳ quái lắm, dù sao bản thân hai người họ chính là tình chàng ý thiếp mà.
Lúc đầu kiếm linh còn rất tán thành, song tu có thể bồi dưỡng tình cảm cũng như tăng tu vi, tội gì mà không làm chứ.
Nhưng theo thời gian trôi đi, kiếm linh dần dần cảm thấy không đúng lắm, hắn nghe thấy âm thanh của tiểu chủ nhân dần yếu đi, sau đó không còn tiếng động nữa, chỉ còn tiếng của ma tu kia.
Trong lòng kiếm linh không khỏi lạnh xuống, dáng người Đoạn Tiểu Miêu tinh tế, yếu đuối, đáng thương mà ma tu kia đã là Động Hư cảnh, Trúc Cơ hậu kỳ sao chịu nổi hắn chứ.
Kiếm linh tiếp tục lải nhải: Ma tu này không biết nặng nhẹ gì cả. Làm việc này có cần phóng túng vậy không? Kiềm chế một chút không được sao?
Đương nhiên Đoạn Lâm không biết rằng Tình Nhân đang hận mình lắm, nhưng mà oan cho hắn rồi, chính mèo con đòi song tu, cũng chính mèo con là người không muốn ngừng.
Đến nỗi cuối cùng không phát ra tiếng là do mèo con đã vào trạng thái tu luyện, cậu chỉ chú ý đến việc tu luyện và sự biến hóa chân khí của mình nên không quan tâm đến việc đang làm nữa.
Tất nhiên Đoạn Lâm sẽ hỗ trợ mèo con rồi.
Cứ như vậy thời gian đã trôi qua thật lâu.
Chờ đến khi Úc Yên cảm thấy đủ rồi, không hấp thu nổi nữa mới đẩy Đoạn Lâm. Đoạn Lâm biết cậu muốn nhập định nên thay cậu bày trận.
Đoạn Lâm bế thiếu niên lung lay sắp đổ lên, thay cậu điều chỉnh tư thế đả tọa rồi tiếp tục dùng ma khí của mình dẫn dắt cậu, dung hợp lực lượng hấp thu lúc song tu.
Úc Yên đang đả tọa mặt mày hồng hào giống như vừa mới ăn thuốc bổ, lại giống như yêu nghiệt vừa hút dương khí, tóm lại chính là trạng thái vô vô cùng tốt.
Ngược lại Đoạn Lâm bị cậu hút có chút mệt mỏi, nhưng mà thay bảo bối bày trận vẫn thừa sức.
Tuy rằng trong nhà không lạnh nhưng Đoạn Lâm vẫn lấy một cái áo choàng bọc hai người lại.
Lần nhập định này Úc Yên ghi nhớ lời Đoạn Lâm dạy bảo, không vì cái trước mắt để đột phá mà phải thuận theo tự nhiên, tự mình cảm thụ, một lòng tu luyện.
Bởi vậy mà cậu tiếng vào một trạng thái huyền diệu, lần đầu tiên cảm giác được sự tồn tại cao hơn.
Nếu nói Trúc Cơ chính là nửa bước tiếng vào tiên môn, bỏ đi phàm thai thì Kim Đan chính là sinh tồn với một thân thể chỉ là cái tướng (?), chình mình còn có một cái bản ngã khác.
Bản ngã này có lẽ chính là Kim Đan.
Không biết qua bao lâu, thời điểm Úc Yên mở mắt, trên mặt cậu hết sức bình tĩnh, ánh mắt vui mừng tự nhiên, bên môi mang theo một nụ cười như có như không.
Đoạn Lâm nhìn thấy mèo con như vậy liền ngẩn ra, cảm xúc vui sướng bộc lộ ra ngoài, cười nói: "Ngươi hiểu được rồi."
Nhưng hắn lại có một chút mất mát, tiên nhân chân chính thì thất tình lục dục rất đạm, một khi đã trở thành kiếm tu thì nhất định phải đấu với trời, với người, với mình, mài giũa tầm tính thành một thanh kiếm sắc bén.
"Đúng vậy, hình như ta sờ đến môn đạo rồi." Úc Yên thu hồi công pháp, chậm rãi thoát khỏi trạng thái này. Sau đó cậu xoay người ôm lấy cổ Đoạn Lâm, hôn hắn một cái thật lớn: "Đoạn Lâm, ta vui quá! Aaa, ta cảm thấy ta sắp kết đan được rồi!"
Ma Tôn vốn dĩ đang phiền muộn bị thiếu niên trước mắt lắc qua lắc lại, lắc đến mức mắt hắn nổ đóm đóm. Hắn lập tức buồn cười một trận, trở thành kiếm tu thì thế nào chứ?
Mèo con vẫn là mèo con, cậu sẽ không thay đổi.
"Chúc mừng, Tiểu Miêu của bản tôn." Đoạn Lâm gắt gao ôm lấy cậu, hung hăng hôn một cái trên mặt cậu.
"Ngươi có công lớn nhất." Úc Yên tỏ vẻ, hôn lại hắn một cái bép.
Đoạn Lâm nhướng mày, thuận nước đẩy thuyền lại hôn cậu một ngụm.
Úc Yên vốn dĩ không muốn hôn nữa nhưng tại sao sen hốt phân lại có bộ dạng mong chờ như vậy?
Đây là một nụ hôn sâu chứ không giống như hôn lướt qua mặt như vừa rồi, nụ hôn dần dần biến thành kèn xung phong (?).
Úc Yên kịp thời tỉnh táo lại, bọc áo choàng thoát khỏi Ma Tôn, tránh cho hắn hứng lên kéo cậu đi song tu nữa.
Vừa mới tu xong, vẫn là thôi đi!
Đồ ăn ngon nhưng ăn nhiều thì không tốt.
Nhìn thân ảnh mèo con chạy trối chết, Ma Tôn vui mừng sờ sờ đôi môi còn vương lại hơi ấm của đối phương, tâm tình rất tốt.
Sau khi Úc Yên xuất quan lập tức cầm Tình Nhân luyện tập trên đạo tràng, lúc này cậu có cảm giác kiếm pháp của mình đã mượt mà tự nhiên hơn.
Tiếp theo nên luyện tập ngự kiếm phi hành.
Nhưng mà không gian trong đạo tràng rất nhỏ, không thích hợp để luyện tập cho lắm. Úc Yên vừa nghĩ như vậy đã có ý định đi ra ngoài.
Lần này cậu có lý do chính đáng rồi!
Chắc hẳn Đoạn Lâm sẽ không từ chối đâu.
Quả thật mèo con nên luyện ngự kiếm phi hành, không gian trong đạo tràng cũng xác thật rất hẹp. Bởi vậy khi nghe được thỉnh cầu của Úc Yên, sắc mặt Đoạn Lâm trở nên phức tạp, hắn không muốn mèo con rời khỏi tầm mắt của mình mà hắn lại không thể đặt chân ra bên ngoài.
Không thể nhìn thấy thì Ma Tôn không yên lòng.
Quay lại việc chính, kiếm linh cũng không hàm hồ, hắn nhìn ra được sự lo lắng của ma tu nên lên tiếng tỏ vẻ nói: "Ta sẽ coi chừng hắn."
Những kiếm tu khác khi luyện ngự kiếm phi hành đều hao hết tâm tư tìm cách giữ thân bằng, không rơi xuống từ trên thân kiếm.
Đến lượt Úc Yên luyện ngự kiếm thì không giống vậy, chính kiếm linh phải tìm trăm phương ngàn kế giữ cậu đứng vững trên thân kiếm.
Thanh kiếm này có lẽ không nên gọi là Tình Nhân nữa, phải là Bảo Mẫu mới đúng.
"Bản tôn tin tưởng ngươi một lần, nhất định phải hết lòng coi chừng nó." Suy xét thật lâu, rốt cuộc Đoạn Lâm cũng đáp ứng xóa cấm chế, cho Úc Yên ra ngoài học ngự kiếm phi hành.
Kiếm linh nghiêm túc nói: "Trừ khi ta chết, nếu không nhất định sẽ không để hắn bị thương."
Tính toán một chút thì Úc Yên đã hơn chục năm chưa ra khỏi cửa động rồi, cậu nhiều lần đảm bảo chính mình nhất định sẽ chú ý an toàn Đoạn Lâm mới chịu thỏa hiệp.
"Giữa trưa súc sinh dưới đáy vực tương đối ít."
"Được."
Bọn họ quyết định giữa trưa đi ra ngoài. Đến giữa trưa, Tình Nhân rời vỏ, bay giữa không trung chờ tiểu chủ nhân.
Gió dưới đáy vực thổi quần áo của Úc Yên và Đoạn Lâm bay phất phới, Úc Yên nói: "Ta đi đây."
Sau đó cậu nhảy lên, hai chân đạp lên trên thân kiếm. Đoạn Lâm đứng ở cửa động, lo lắng ngừng thở, hắn thấy thân hình thiếu niên hơi loạng choạng, hắn hơi khẩn trương rồi.
May mắn cậu không rơi xuống, mèo con nhanh chóng điều chỉnh thăng bằng lại..
Thân kiếm chậm rãi bay lên, không cần phải là anh hùng hảo hán gì, thân kiếm bay lên có thể đứng vững đã là lợi hại rồi.
Úc Yên mặc kệ những tiêu chuẩn đó của Tu Chân giới: Trẫm đúng là thiên tài mà.
Lần đầu tiên bay đã ổn định không phải là giỏi rồi sao?
Kiếm linh đương nhiên không lập tức bay nhanh đi, hắn dựa trên trạng thái của Úc Yên mà điều chỉnh tốc độ, từ chậm đến nhanh mà phi trên mặt nước.
Ở Tiên Nhai đế, hai bên đều là vách đá dốc đứng, có một chút cây cối nhưng những cái cây đó đều mang hình dạng xấu xí, dã thú nguy hiểm đều ẩn núp trong đó.
Giữa trưa là thời điểm ánh mắt trời gắt nhất, xung quanh xác thật không có dã thú nhưng mà động tĩnh của Úc Yên đã đánh thức một ít dã thú gần đó.
Bọn chúng nghe thấy hơi thở của vật sống liền cất cánh bay ra ngoài săn mồi.
Nhìn thấy súc sinh miệng đẩy răng nanh bay tới, Đoạn Lâm đứng ở cửa động nắm chặt tay, lo lắng kiếm linh không bảo vệ tốt cho mèo con.
"Chú ý phía sau."
Kiếm linh cũng phát hiện ra dã thú nhưng hắn không đưa Úc Yên quay đầu trở về, chỉ nhắc nhở nói: "Có súc sinh truy kích đằng sau, ngươi cẩn thận."
"Không phải đã nói ban ngày bọn chúng không xuất hiện sao?" Úc Yên quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy hai dã thú biết bay xấu xí bao vây trái phái, đuổi theo chính mình không rời.
Nhưng mà không sao cả, cậu giơ tay lên, lắc lắc chiếc lục lạc trên tay.
Đây là chuông Nhiếp Hồn Đoạn Lâm chế tạo cho cậu, tuy rằng không có tác dụng với tu sĩ cao giai nhưng đối phó với mấy con yêu thú không thể hóa hình thì như vậy là đủ rồi.
Thanh âm thanh thúy của lục lạc vang lên khắp Tiên Nhai đế, hai dã thú truy kích cậu vừa nghe đã cảm thấy đau dầu, cuối cùng không chịu nổi mà vung cánh bay xa khỏi nơi phát ra tiếng chuông.