Có câu nói kiếm tựa chủ nhân, kiếm của kiếm tu chính là bóng dáng của chính chủ nhân.
Việc lựa chọn nguyên liệu đúc kiếm cho mèo con làm Đoạn Lâm rơi vào khó xử. Mèo con ngây thơ hồn nhiên, đơn thuần lương thiện, thế gian có cây kiếm nào phù hợp với nó chứ?
Đoạn Lâm nâng niu mèo con trong lòng bàn tay, đương nhiên không muốn tùy tiện rèn một cây kiếm bình thường cho cậu.
Nguyên liệu trong túi Càn Khôn đều là tinh* phẩm tối thượng, muốn rèn kiếm gì cũng được nhưng Ma Tôn không hài lòng với thứ gì hết.
*Tinh: chắc là tinh thạch.
Thái Ất tinh kim, quá nặng, cánh tay nhỏ của mèo con nâng không nổi.
Xích Viêm linh thạch, thuộc tính hỏa quá tàn bạo, không phù hợp với mèo con thích làm điều tốt.
Thiên Nhất Chân Thủy, trầm tĩnh như biển nhưng lạnh quá đáng, mèo con sợ lạnh.
Tinh cát bụi, bình thường...
Thiên Ngoại Thiết*, không an toàn...
*Thiên Ngoại Thiết: Kim loại từ ngoài vũ trụ (maybe)
Bỗng nhiên Đoạn Lâm lấy ra một khối gỗ, hắn ngẩn ra, sửng sốt một lát mới nhớ ra những ký ức mơ hồ về khối gỗ này.
Tiếng nói của phụ quân Dung Ẩn văng vẳng bên tai hắn: "Lâm nhi, đây là một khúc gỗ Phù Tang phụ thân ngươi tìm được, cho ngươi này."
Lúc ấy Đoạn Lâm không muốn lấy, hắn biết đây là món quà Quân Ly tìm cho Dung Ẩn, không phải cho hắn.
Phù Tang Phù Tang, thụ hai hai cùng căn ngẫu nhiên sinh, chẳng phân biệt không rời, đưa tình gắn bó ỷ.
*Cả câu trên tui nghĩ là một đoạn thơ nhưng tui không hiểu nghĩa cũng không tìm thấy trên GG nên đành phải nhờ mọi người rồi.
Quân Ly đã thực hiện được lời hứa, từ đầu đến cuối đều không rời xa Dung Ẩn, cho dù chết cũng chết cùng một nơi.
Đoạn Lâm gắt gao nắm lấy di vật của Dung Ẩn – một khúc gỗ Phù Tang trân quý. Đây chính là loại gỗ đứng đầu trong Thập Đại Thần mộc Thượng cổ, trong đây ẩn chứa lực lượng cường đại hùng hồn.
Như vậy nhưng lại rất thích hợp với mèo con.
Vậy thì dùng khúc gỗ Phù Tang này đúc kiếm đi.
Lấy thêm một chút nguyên liệu nữa là có thể bắt đầu rèn rồi.
Úc Yên vẫn luôn cảm thấy ở Tu Chân giới, luyện đan hay đúc kiếm đều phi thường thần bí, bên cạnh nhất định không thể có người quấy rầy.
Ai ngờ Đoạn Lâm đánh vỡ ấn tượng đầu của cậu, cho cậu biết bên cạnh không những có thể có người mà còn có thể để cho người đó hỗ trợ đốt lò, bưng trà rót nước, đấm chân bóp vai.
Úc Yên: Hừ, nể tình ngươi đúc kiếm cho ta.
Thật ra Đoạn Lâm giữ Úc Yên lại không phải vì muốn cậu giúp sức mà chỉ là hắn muốn mèo con đợi dưới mí mắt của mình mà thôi.
Còn nữa, hắn cần một vài giọt máu của mèo con, như vậy kiếm mới càng phù hợp với nó.
Bếp lò bên cạnh chẳng phải rất nóng sao?
Úc Yên một bên quạt cho Đoạn Lâm, một bên hỏi: "Chờ linh hỏa nung chảy mấy thứ nguyên liệu đó rồi có phải sẽ dùng khuôn để tạo hình không?"
Nhưng cậu không nhìn thấy cái khuôn nào cả.
Chẳng lẽ đại ma đầu còn chưa bắt đầu rèn sao?
"Không cần." Đoạn Lâm ôm cậu, lấy lại cây quạt trong tay cậu ý bảo không cần quạt nữa: "Hình dạng của kiếm nằm trong lòng ta, ta muốn nó có hình gì thì chính là hình đó."
"Vậy sao?" Úc Yên háo hức nói: "Ta có thể ra yêu cầu không? Ngươi có thể làm một cái đầu mèo trên chuôi kiếm* không? Ta không thích hình dạng truyền thống, hoặc là một cái chân mèo cũng được.
*Chuôi kiếm: tay cầm của kiếm
Đầu mèo?
Trong đầu Đoạn Lâm hiện ra một cái đầu tròn tròn cùng hai lỗ tai, hắn cười mỉm, cưng chiều nói: "Bản tôn thử xem."
Kiếm là của mèo con nên đương nhiên hắn phải nghe theo ý của cậu rồi.
Tới công đoạn cần máu đầu ngón tay, Úc Yên cố ý vô tình giấu tay đi nhưng vẫn bị đại ma đầu tàn nhẫn kéo ra cắt một nhát.
Vài giọt máu đỏ tươi rơi vào lò, sau đó Đoạn Lâm liếm miệng vết thương của mèo con.
Hắn thấy sự chú ý của mèo con đều đặt trên thân kiếm nên bất động thanh sắc nhẹ nhàng mút một chút, lúc này mới lưu luyến buông bàn tay mềm mại ra.
"Như vậy là được rồi sao?" Úc Yên không phải không chú ý tới việc bị Đoạn Lâm chiếm tiện nghi, chỉ là cậu hào phóng không so đo thôi.
"Cũng tương đối." Đoạn Lâm nói, quá trình rèn lúc sau khá buồn chán nên hắn kêu Úc Yên đi nghỉ ngơi. Úc Yên lắc đầu, biến thành mèo ghé vào bên chân Đoạn Lâm, nằm ngủ trên áo choàng của hắn,
"..." Ma Tôn liếc mắt một cái.
Mèo con ngoan ngoãn như vậy thì ai mà không yêu cơ chứ?
Gỗ Phù Tang có thuộc tính ôn hòa nhưng lực lượng hùng hậu, Đoạn Lâm không ngừng rèn, luyện chế, cuối cùng sau một ngày một đêm đã dần dần thành hình nhưng vẫn chỉ là hữu hình vô thần*.
*Hữu hình vô thần: có hình dạng nhưng không có linh hồn.
Thời khắc mấu chốt chính là lúc này, nếu có thể sinh ra kiếm linh thì thanh kiếm này đã rèn xong, nếu không có kiếm linh thì dù có sắc bén đến mấy thì nó vẫn là sắt vụn.
Quá trình kiếm linh sinh ra chính là lúc nó hấp thụ máu của Úc Yên, nguyện ý cùng hòa hợp, trở thành một lực lượng hoàn toàn mới.
Bước này Đoạn Lâm không nắm chắc được năm phần, dù sao mèo con chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, lỡ như Phù Tang coi thường cậu thì... Chỉ có Đoạn Lâm hắn mới cảm thấy mèo con xứng đáng với những gì tốt nhất trên thế gian này.
Nhưng mà thật ngoài ý muốn, quá trình dung hợp không tệ như hắn nghĩ, gỗ Phù Tang thử vài lần liền tiếp nhận máu của Úc Yên, thân mật dán lên người cậu.
"..." Đoạn Lâm nhướng mày, Phù Tang mộc biết điều vậy sao?
Dù sao hắn cũng muốn quỳ gối dưới chân mèo con, Phù Tang mộc tính là cái gì chứ?
Bước cuối dùng là định hình cho thanh kiếm, Ma Tôn nhớ tới tâm nguyện của mèo con nên biến chuôi kiếm thành đầu mèo như hy vọng của cậu.
Kiếm linh nghe được yêu cầu như vậy thì thân kiếm run lên vài cái, chuôi kiếm hình đầu mèo? Hắn nghiêm túc sao!?
Nhưng mà nghĩ lại dòng máu dung hợp với chính mình dường như là một người hồn nhiên yêu đời, kiếm linh đành phải thỏa hiệp.
Đầu mèo thì đầu mèo, dù sao bề ngoài không ảnh hưởng tới sức mạnh của hắn.
Úc Yên ngủ một giấc dậy thì phát hiện đại ma đầu thật sự đúc cho cậu một thanh kiếm đầu mèo, siêu đáng yêu luôn!
Thân kiếm màu bạc dài ba thước, chuôi kiếm cũng là màu bạc, mắt mèo nạm hai viên đá quý, giống với mắt cậu một xanh một lục, vỏ kiếm có hoa văn lòe loẹt, mặt trên có khắc phép truy tìm tung tích của đại ma đầu, phỏng chừng sợ cậu ném đi mất.
Úc Yên được như ý nguyện cảm động nhìn Đoạn Lâm, cậu cảm thấy cảm ơn thế nào cũng không thể biểu đạt được tâm tình của mình, chỉ có thể hôn một cái mới biểu đạt hết lòng biết ơn: "Cảm ơn Đoạn Lâm ca ca, moa~"
Cậu định hôn mặt Đoạn Lâm nhưng hắn lại quay mặt đi, chuẩn xác dùng môi tiếp được nụ hôn của mèo con.
Nể tình đầu mèo nên Úc Yên ngoan ngoãn bị hôn, một lát sau Đoạn Lâm hỏi: "Ngươi muốn đặt tên cho kiếm là gì?"
Nghe tới chuyện quan trọng như đặt tên, kiếm linh dựng lỗ tai lên, thật ra hắn không ngại được gọi là Phù Tang đâu.
Úc Yên không nghĩ ngợi nhiều: "Meo Meo Vô Địch."
Kiếm linh và Đoạn Lâm đều nghẹn một lát, cậu nói cái gì vậy?
"Vẻ mặt của ngươi là sao đây? Tên này không hay sao?" Úc Yên bĩu môi, đầu mèo hắn đã đáp ứng rồi thì hiện tại đặt tên là Meo Meo Vô Địch chẳng phải rất hợp lý sao!
Đoạn Lâm ho nhẹ một tiếng, uyển chuyển nói: "Bản thể của nó là gỗ Phù Tang, ngươi biết gỗ Phù Tang không?"
Sau đó hắn kể lại chút chuyện xưa của gỗ Phù Tang, hy vọng cậu nghĩ lại, đừng đạp hư thanh bảo kiếm này.
Thì ra gỗ Phù Tang còn có ngụ ý như vậy, được rồi, Úc Yên cũng không phải người "chờ trâu nhai mẫu đơn"*, cậu nói: "Vậy thì đại danh** là Tình Nhân, còn nhũ danh*** vẫn là Meo Meo Vô Địch."
*Chờ trâu nhau mẫu đơn: có nghĩa là phí phạm một thứ đáng giá, hoa mẫu đơn vừa đẹp, quý giá, đắt tiền mà lại để trâu ăn.
**Đại danh: tên thường gọi, không thân mật bằng nhũ danh (tui nghĩ vậy á)
***Nhũ danh: Tên lúc mới sinh.
Cậu không cam lòng vứt bỏ một cái tên đẹp như vậy cho nên cực lực giữ lại.
"Được." Đoạn Lâm và kiếm linh đều thở phào nhẹ nhõm, kết quả vậy là tốt rồi. Cái tên Tình Nhân ngược lại vô cùng chính xác, làm người khác cảm giác được ý tứ rõ ràng nồng cháy hơn Phù Tang.
"Đúng rồi, thanh kiếm này có kiếm linh không?" Úc Yên phấn chấn hỏi.
Kiếm linh bên trong kiếm không khỏi run lên một chút, trực giác nói cho hắn biết lúc này tốt nhất nên giả chết.
Đoạn Lâm nói: "Hắn là có, chờ đến lúc hắn quen với ngươi sẽ tự đi ra nói chuyện."
Chuyện giữa kiếm linh và kiếm tu người ngoài không chen chân vào được nhưng Ma Tôn rất an tâm, có cho kiếm linh kia 100 lá gan hắn cũng không dám khi dễ mèo con của hắn.
"Ừ ừ." Úc Yên vui vẻ cười rộ lên, niềm vui của cậu không chỉ ảnh hưởng đến Đoạn Lâm mà còn ảnh hướng tới kiếm linh, bọn họ đều thích nhìn thấy cảm xúc vui vẻ của mèo con.
Đối phương cười lên khiến cho vực sâu tăm tối này tràn ngập ánh mặt trời.
Úc Yên thưởng thức kiếm xong lại nhảy đến trước mặt Đoạn Lâm, quan tâm hỏi: "Ngươi có mệt không? Hay là đi nghỉ nha?"
"Không mệt." Đoạn Lâm sờ tóc cậu.
"Thật không?" Vậy thì tốt quá, Úc Yên chỉ chuôi kiếm của mình: "Chỗ này thiếu một cái kiếm tuệ*, ngươi bện cho ta một cái đi. Ta muốn Đồng Tâm kết*, được không?"
*Kiếm tuệ: đồ trang trí trên chuôi kiếm
*Đồng tâm kết:
"..." Kiếm linh vừa mới ra đời nghĩ thầm: Thật là mở mang tầm mắt mà, tiểu tử này vậy mà cũng biết làm nũng.
Nhưng thật ra không làm người khác thấy ghét mà ngược lại làm họ không nhịn được mà thỏa mãn tất cả yêu cầu của cậu.
Nhìn tình hình này kiếm linh đã hiểu ra rồi, chính mình là lễ vật của một vị đại năng ma tu tặng cho tình nhân, trách không được gọi là Tình Nhân, còn phải bện Đồng Tâm kết nữa...
Kiếm là vũ khí sắc bén dùng để đánh đánh giết giết, kiếm linh thật sự không ngờ tới mình ra đời là vì tình yêu.
Có khả năng đây là ý trời rồi, nếu kiếm tu khác muốn rèn gỗ Tang Mộc thì chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Nhưng đại năng ma tu này lại mang theo tình yêu, có như vậy mới dễ dàng thuyết phục hắn.
Tình nhân đưa cho tình nhân kiếm Tình Nhân, đây mới là ngụ ý của gỗ Phù Tang.
Ma Tôn bện Đồng Tâm kết sao?
Mặt Đoạn Lâm cứng đờ, hắn có biết Đồng Tâm kết là cái gì đâu, nhưng từ trên mặt chữ hắn cũng lý giải được một ít, hắn cũng không ngại... Chỉ là hắn muốn tìm Cửu Thiều hỏi một chút làm sao để bện Đồng Tâm kết.
"Được, nhưng có hơi khó, ngươi phải chờ mấy ngày."
"Được được, ngươi cứ từ từ bện, không cần vội." Úc Yên thấy hắn đáp ứng thì rất vui vẻ, nào dám yêu cầu Đoạn Lâm đẩy nhanh tốc độ.
Vì thế Ma Tôn hỏi thăm nơi nơi cách bện Đồng Tâm kết, sau đó suốt đêm gấp gáp bện một cái hoàn hảo, mỹ mãn treo ở trên... Meo Meo Vô Địch.
Bởi vì Đồng Tâm kết này nên Đoạn Lâm nhìn cái tên Meo Meo Vô Địch này thuận mắt hơn một ít.
Đúng là không dễ dàng.
Có kiếm Tình Nhân rồi nên Úc Yên chính thức bắt đầu luyện kiếm. Lão sư nhập môn của cậu chính là Đoạn Lâm, chẳng cần lo Đoạn Lâm không phải là kiếm tu, hắn dẫn một tên tay mơ nhập môn cũng dư dả.
Lúc này kiếm linh mới biết được mình chính là thanh kiếm đầu tiên của Úc Yên, trước khi cậu có hắn thì cầm kiếm thế nào cũng không biết.
Hắn vẫn chưa cảm thấy thất vọng.
Tình Nhân kiếm ra đời không phải để đánh đánh giết giết, trong lòng hắn không có lệ khí giống như kiếm tu sẽ cầm hắn múa may trong tương lai. (kiếm tu chỉ Úc Yên á)
Kiếm Tình Nhân không phải là vũ khí sắc bén, hắn được dùng để bảo vệ.
Đoạn Lâm nắm lấy tay mèo con, tay mèo con cầm chuôi kiếm, hai người ở đạo trang từ chậm đến nhanh mà luyện tập, hoàn toàn quên mất thời gian, ngày đêm luân phiên.