Vọng Nguyệt

Chương 2: Vòng Nguyệt Thạch


1 tuần


“Chu gia này sao lại xây lớn như vậy, hại bổn thiếu gia đi bộ sắp gãy chân rồi”. Chu Tử Nguyệt thở dốc, bước vào phòng, nhìn thấy trên bàn đã bày sẵn đồ ăn thức uống do người hầu đưa lên, có thịt có canh, tương đối đầy đủ. Hắn hài lòng: “Gia chủ Chu gia này xem ra vẫn còn chút tình người, đối xử với đứa con trai phế vật là ta mà cũng chu toàn như vậy”.

Nghỉ mệt một lúc rồi ngồi vào bàn ăn, Chu Tử Nguyệt vừa ăn vừa gật gù: “Không tệ không tệ, rất hợp khẩu vị bổn thiếu gia”. Hắn mệt mỏi cả một ngày, vô cùng đói bụng, liên tục gắp heo quay rồi lại gà nướng, chớp mắt đã ăn hết hơn hai bát cơm.

Một lúc sau, gia nhân đi vào dọn dẹp, nhìn thấy đồ ăn đã vơi gần hết, ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn, nhưng lại rất nhanh cúi đầu lau dọn rồi đi ra, xì xào bàn tán.
“Khụ khụ…Bổn thiếu gia cũng không phải người ham ăn ham uống, chẳng qua hôm nay vận động hơi nhiều, có chút đói bụng, nhất thời mất kiểm soát, thật là xấu hổ mà. Thôi kệ đi, dù sao ta bây giờ cũng mới chỉ là một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều chút thì đã sao, ai bảo các ngươi nấu quá ngon làm gì.”

Buổi tối ở Chu gia vô cùng yên tĩnh, sau khi ăn cơm tất cả mọi người đều ở trong phòng riêng, chỉ có gia nhân vẫn còn cặm cụi làm vài việc tạp dịch và một số võ sĩ đang siêng năng tập luyện ngoài sân. Chu Tử Nguyệt trằn trọc lăn qua lăn lại trên giường. Ở thế giới cũ ngày nào hắn cũng làm việc hoặc bấm điện thoại tới nửa đêm mới ngủ, bây giờ ngủ sớm như vậy lại có chút không quen. Hắn ngồi bật dậy, mở cửa sổ phòng để hóng gió, ánh trăng dịu dàng chiếu qua khung cửa, bên ngoài là một vườn hoa anh thảo đang nở rộ, cảnh vật vô cùng lãng mạn hữu tình, mùi thơm của hoa dạ hương từ đâu phảng phất bay đến, khiến cả cơ thể và tinh thần Chu Tử Nguyệt thoải mái hẳn lên.
Hắn mê mẩn ngắm cảnh: “ Trăng thanh gió mát, cảnh vật hữu tình, kiếp trước ta sống nơi phồn hoa đô thị, không có cơ hội ngắm nhìn những thứ đơn giản này, hoá ra lại đẹp đến vậy.” Chu Tử Nguyệt lại nghĩ về thiên sinh âm mạch quái ác của bản thân, nhất thời không khỏi buồn bã: “Nhân gian rộng lớn, thiên nhiên hùng vĩ, ta lại chỉ có thể quanh quẩn trong phòng.” “Không được, ta không cam tâm, lẽ nào ta xuyên không đến đây chỉ để ở nhà chờ chết, ông đây tuyệt đối không chấp nhận”.

Hắn đứng dậy đi xung quanh phòng, điên cuồng lục lọi tìm kiếm “Nguyên chủ của cơ thể này, đối với bệnh của bản thân không có chút cố gắng nào sao, chắc hẳn phải có đan dược hay thuốc thang gì chứ, dù không chữa khỏi tận gốc thì cũng giảm bớt phần nào suy nhược, cho bổn thiếu gia thêm chút cơ hội sống”. Nhưng cho dù đã tìm khắp mọi ngóc ngách, Chu Tử Nguyệt vẫn không tìm thấy thứ gì giá trị, chỉ có vài bộ y phục và mấy lọ đan dược hạ phẩm, ngoài bồi bổ cơ thể thì không có tác dụng khác. Hắn thở dài rồi ngồi xuống “chỉ trong một ngày mà ta đã phải thất vọng không biết bao nhiêu lần, thật không dám tin bổn thiếu gia cũng có lúc thê thảm thế này.” 

Bỗng Chu Tử Nguyệt nhìn xuống dưới bàn đọc sách, có một ngăn kéo nhỏ mà nãy giờ hắn không để ý, Chu Tử Nguyệt nghi hoặc, rồi chầm chậm kéo ngăn kéo ra, hắn vừa sợ lại vừa có chút hy vọng, sợ bên trong không có gì, lại hy vọng bên trong có cọng rơm cứu mạng giúp hắn thoát khỏi hoàn cảnh tuyệt vọng này. 

Ngăn kéo mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay được đan bằng vải hết sức tinh xảo, thân vòng đính kèm một viên đá hình mặt trăng có màu xanh lam. Từng tia ký ức lại hiện lên trong đầu Chu Tử Nguyệt. Một người phụ nữ nằm trên giường bệnh, khuôn mặt nhợt nhạt, giọng nói run run căn dặn hắn: “A Nguyệt, mẫu thân có lỗi với ngươi, sau này không thể ở bên chăm sóc, chiếc vòng này là bảo vật truyền thừa của Nguyệt gia ta, từ nay về sau, trao lại cho ngươi, ngươi nhất định phải bảo quản thật tốt, mẫu thân ở trên trời sẽ luôn dõi theo phù hộ ngươi, A Nguyệt bé nhỏ đáng thương của ta, đời này kiếp này, phải thật hạnh phúc…” nói xong, bàn tay yếu ớt đưa lên má Chu Tử Nguyệt, dịu dàng ân cần lau đi những giọt nước mắt của hắn đang không ngừng lăn dài, rồi chợt buông ra, vô lực mà rơi xuống. Xung quanh bất chợt hỗn loạn, khắp nơi là tiếng khóc của gia nhân, tiếng ra lệnh của lang y: “Nguyệt Cơ phu nhân, Nguyệt cơ phu nhân…huhuhu” “Thuốc đâu, mau đem thuốc lên đây”…

“Chậc, Nguyệt Cơ phu nhân này đúng là một mẫu thân tốt, đến cuối cùng vẫn chỉ mong con trai có thể sống hạnh phúc, thế mà nguyên chủ của cơ thể này lại uống thuốc độc tự vẫn.” Nghĩ xong, Chu Tử Nguyệt bỗng cảm thấy có chút cảm giác tội lỗi “Ta xuyên vào cơ thể này lúc hắn đã chết, chắc không tính là đoạt xá gì đâu đúng không? không biết Nguyệt Cơ phu nhân đó nhìn thấy cơ thể của con trai mình bị người khác chiếm dụng sẽ có cảm nhận gì nhỉ…” “Đau đầu quá không nghĩ nữa, ta bây giờ sống chết không rõ, hơi đâu mà đi quan tâm cảm nhận của người quá cố chứ, ta chết rồi không phải cũng xuống đoàn tụ với hai mẹ con các ngươi sao” 

Chu Tử Nguyệt vò đầu bứt tai một lúc, lại ngắm nghía chiếc vòng nguyệt thạch trong ngăn kéo. Thứ này ngoài rất đẹp ra thì không có gì kỳ lạ, hắn cầm lên nghiên cứu một lúc, không thấy khác biệt gì, chán nản quăng lên bàn: “Bảo vật truyền thừa gì chứ, không phải chỉ là một món trang sức thôi sao, thứ này đem bán có lẽ cũng kiếm được chút tiền, đáng tiếc, tiền là thứ ông đây chưa từng thiếu”. 

Chu Tử Nguyệt ngồi bên ô cửa sổ, trầm ngâm nhìn ra ngoài “Không lẽ lần này ta xuyên không sống lại thực sự chỉ có thể chờ chết như vậy sao”
Bỗng nhiên, viên đá trên chiếc vòng tay được ánh trăng chiếu vào, hơi sáng lên, toả ra sắc xanh nhàn nhạt kỳ lạ. Chu Tử Nguyệt bất ngờ tỉnh táo hẳn lại, dụi dụi hai mắt, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Hắn cầm chiếc vòng lên, suy tư một lúc rồi đi đến bên cửa sổ, để ánh trăng trực tiếp chiếu vào. Một lần nữa, viên đá xanh lam hình mặt trăng lại toả ra sắc xanh kỳ dị, có điều lần này không mờ nhạt như trước mà rõ ràng hơn nhiều, vô cùng huyền ảo. 

Chu Tử Nguyệt vui mừng: “Thứ này hình như tương thích với ánh trăng a, có vẻ giống như…đang hút ánh trăng vào…” Hắn quan sát cẩn thận, rồi treo chiếc vòng nguyệt thạch lên ô cửa sổ, để nó dễ dàng hấp thụ nguyệt quang. Rồi lại ngồi xuống ghế, thích thú ngắm nhìn: “Cuối cùng thì, bàn tay vàng của bổn thiếu gia đã xuất hiện, có lẽ đây chính là bảo vật giúp ta trở thành thiên hạ đệ nhất, thống trị thế giới này hahahaha…” Cứ như vậy, Chu Tử Nguyệt vừa ngắm nhìn ánh sáng huyền bí, vừa ảo tưởng mơ mộng, mãi tới khi ngủ thiếp đi trên ghế.

Sáng hôm sau, Chu Tử Nguyệt nằm ngủ say sưa trên ghế, nước miếng chảy ra từ khoé miệng, không biết hắn mơ cái gì, chỉ thấy thỉnh thoảng mấp máy môi lẩm bẩm: “Mau…quỳ xuống cho ta…” “Khà khà…ta là…đệ nhất thiên hạ…”. Ánh sáng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, rọi vào khuôn mặt trắng trẻo mềm mại của Chu Tử Nguyệt, hắn nhíu mày, từ từ mở mắt, duỗi người vươn vai một cái đầy sảng khoái, lại lấy tay chùi đi nước dãi còn trên miệng. “E hèm…Cái cơ thể trẻ con này thật khó kiểm soát, lại còn ngủ chảy nước miếng, may là không ai nhìn thấy, nếu không còn gì là uy phong của bổn thiếu gia nữa haha…” “ Phải biết ta đây sau này nhất định danh chấn thiên hạ, không thể có những bộ dạng đáng xấu hổ như vừa nãy được”. 

Chu Tử Nguyệt xoắn xuýt một hồi, rồi lại nhìn về phía chiếc vòng nguyệt thạch đang treo trên khung cửa sổ, hắn bước tới, cầm lên quan sát. Chiếc vòng đã trở về như bình thường, không còn toả ra ánh sáng xanh nữa: “Vậy là thứ này không có cộng hưởng với ánh sáng mặt trời, chỉ tương thích với ánh trăng thôi sao? Nhưng mà ta để nó hấp thụ ánh trăng cả một đêm, tại sao bây giờ lại trở về như cũ rồi, rốt cuộc thứ này sử dụng như thế nào a?”. Trầm ngâm một lúc, Chu Tử Nguyệt đeo chiếc vòng lên. Bỗng nhiên, hắn cảm nhận được một luồng khí mát dịu từ chiếc vòng truyền vào cổ tay, theo mạch máu đi đến ngực trái, rồi lan toả ra toàn cơ thể, một cảm giác vô cùng dễ chịu: “Quá sảng khoái, thật là kỳ diệu a, hoá ra thứ này có công dụng như vậy”. Có lẽ chiếc vòng nguyệt thạch này có thể hấp thụ linh khí từ ánh trăng, sau đó chuyển hoá thành nguyên khí cho người đeo nó. Chu Tử Nguyệt vui mừng, mở cửa ra tung tăng chạy nhảy: “Bổn thiếu gia đúng là nhân vật chính, lại còn có thể nhặt được đồ tốt như vậy, ngày ta nổi danh thiên hạ sẽ không còn xa hahaha”. Hắn phấn khích vung tay vung chân, múa may lung tung vài đường quyền cước, vô cùng khí thế, gia nhân đi qua thấy vậy chỉ lắc đầu thở dài.

Một lúc sau, Chu Tử Nguyệt mặt mày tái nhợt, mồ hôi tuôn ra như tắm, hai tay run rẩy, hắn thở dốc ngồi dựa vào gốc cây: “Hộc…hộc…Chết tiệt, sao không khác gì hôm qua hết vậy, bổn thiếu gia đã vui mừng hơi sớm rồi sao?” “Không đúng, rõ ràng ta cảm thấy khoẻ hơn so với hôm qua nhiều mà?”. Chu Tử Nguyệt lại trầm ngâm suy nghĩ, chiếc vòng này tuy có thể giúp hắn đi lại hoạt động như người bình thường, tuy nhiên vẫn không thể dùng sức hay vận động mạnh, nếu không cơ thể sẽ vô cùng mệt mỏi khó chịu. “Thế này thì có khác gì chữa người câm điếc thành người mù đâu, không có nhiều khác biệt”. “Có lẽ, nguyên chủ cũ của cơ thể này cũng biết chiếc vòng nguyệt thạch này có chỗ kỳ diệu, dù gì cũng là kỷ vật truyền thừa của mẫu thân hắn, hắn không nghiên cứu kỹ mới là lạ, có điều tác dụng của thứ này không lớn, không giúp được quá nhiều.”

“Biết đâu thứ này phải hấp thụ linh khí của ánh trăng trong thời gian dài mới đem lại hiệu quả cao thì sao? Mới chỉ qua một đêm đã đòi cải thiện thể chất bẩm sinh suốt hơn mười năm qua, ta quá vội vàng rồi.” Chu Tử Nguyệt suy tư một lúc, rồi đứng dậy trở về phòng. Tuy vẫn chưa thể ngay lập tức chữa trị hoàn toàn thiên sinh âm mạch nhưng rõ ràng là đã có chút tiến triển, khó khăn lắm mới tìm được một tia hy vọng, hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.

Mấy ngày sau đó, Chu Tử Nguyệt ngoại trừ để chiếc vòng tay hấp thụ ánh trăng, hắn còn thử nghiệm thêm nhiều phương pháp khác như ngâm chiếc vòng vào nước rồi uống hoặc hấp thụ ánh trăng thông qua phản chiếu của gương, vân vân…Tuy nhiên tất cả đều không có hiệu quả gì. “Cứ như thế này mãi cũng không ổn, nếu chỉ cần hấp thụ nguyệt quang trong thời gian dài là có biến chuyển, vậy nguyên chủ cũ cùa cơ thể này cũng không đến mức phải tự vẫn. Chiếc vòng này đã giúp ta hoạt động như người bình thường, ta cũng phải tự tìm cách cứu lấy bản thân, không nên trông chờ vào vận may nữa, xuyên vào cơ thể phế vật này chứng tỏ vận khí của bổn thiếu gia quá tệ hại rồi. Bên ngoài muôn vàn cơ hội, chắc chắn tồn tại một con đường sống.” Nghĩ đến đây ánh mắt Chu Tử Nguyệt kiên định, rồi sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ.
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play