Vọng Nguyệt

Chương 1: Thiên sinh âm mạch


1 tuần


Giật mình tỉnh lại, Chu Nguyệt thấy mình đang nằm trong một căn phòng tối tăm, toàn thân đau nhức, ký ức mơ hồ như có như không. Hắn vốn là thiếu gia của một tập đoàn lớn, vì tranh giành quyền lực mà bị người khác âm mưu hại chết, cảnh cuối cùng mà Chu Nguyệt nhìn thấy là bên bờ biển tại cảng Lưu Vân, hắn bị một đám người trói chặt tay chân, bỏ vào một chiếc thùng sắt, bên dưới chất đầy đá tảng. Tên cầm đầu đội mũ đen trùm kín mặt, bước tới đậy nắp thùng lại, khẽ cười:

- Vĩnh biệt, Chu thiếu gia.

Sau đó, tất cả những gì mà Chu Nguyệt nhìn thấy chỉ còn một màu đen thăm thẳm tuyệt vọng, nước biển từ những khe hở tràn vào trong thùng cướp đi từng chút không khí. Hắn thở dài, có sợ hãi, có bất lực, nhưng hơn hết thảy chính là nuối tiếc.

Như vậy cũng tốt, một đời tranh tranh đoạt đoạt, bày mưu tính kế, hãm hại không biết bao nhiêu người, ta cũng mệt rồi, cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi một chút…Khó thở quá…lạnh quá…buồn ngủ quá…

Nhưng tại sao ta vẫn chưa chết? Chỗ này là đâu? Chu Nguyệt ôm đầu nhìn quanh phòng, căn phòng được trang trí và thiết kế theo kiểu cổ trang, tất cả đồ vật đều làm từ gỗ. Hắn bước xuống giường, đến trước gương, bàn tay đưa lên xoa xoa khuôn mặt bé nhỏ, lại nhéo vào má thật mạnh để chắc chắn rằng mình không nằm mơ. Hình ảnh trong gương là một cậu bé khoảng mười một mười hai tuổi, nước da trắng trẻo, mái tóc mượt mà đen nhánh, đôi mắt sâu thẳm, đường nét khuôn mặt mềm mại nhưng vẫn có nét sắc xảo mê hoặc. 

Chu Nguyệt hài lòng mỉm cười: “Không tệ, còn đẹp hơn cả ta của trước đây”. Bỗng hắn sực tỉnh: “Không đúng, đẹp xấu không phải vấn đề lúc này, quan trọng là tại sao ta lại ở đây, rõ ràng ta đã chết rồi cơ mà, cho dù có được người khác cứu sống thì cũng không thể từ một thanh niên hai mấy tuổi trở thành một đứa trẻ mới hơn mười tuổi thế này chứ?” Nghĩ đến đây, từng đoạn ký ức xa lạ hiện ra trong đầu Chu Nguyệt khiến hắn quay cuồng. Nguyên chủ của cơ thể này vốn là tam thiếu gia của Chu gia, một trong mười gia tộc lớn nhất Đại Hán, tên là Chu Tử Nguyệt, mẹ vì bệnh nặng mà mất sớm, cha lại lạnh lùng vô tâm, bản thân hắn là thiên sinh âm mạch, bẩm sinh yếu đuối hơn người bình thường, tư chất kém cỏi, rất khó luyện võ, cũng không thể kế thừa vị trí gia chủ nên bị mọi người khinh thường ghẻ lạnh. Nguyên chủ vì uất ức cộng với cô đơn lâu ngày, cơ thể lại không được khoẻ mạnh, dẫn đến tuyệt vọng mà uống thuốc độc tự vẫn, với mong muốn được gặp lại mẫu thân quá cố là người duy nhất thật lòng yêu thương hắn.

“Thế gian tươi đẹp, sao lại dại dột mà từ bỏ sinh mệnh quý giá chứ. Như này cũng quá là đáng thương đi, mong ngươi kiếp sau một đời bình an” Chu Nguyệt thở dài thầm nghĩ. Hoá ra là linh hồn của ta đã xuyên vào cơ thể này, từ nay về sau, ta đã là Chu Tử Nguyệt của Chu gia rồi, không còn là Chu Nguyệt của tập đoàn Chu thị nữa. Kiếp này ta nhất định sẽ sống thật tốt để không còn gì hối tiếc.

Sau một hồi bình tĩnh lại, Chu Tử Nguyệt phấn chấn hẳn lên, không dễ gì mới có được cơ hội sống lại, hắn trầm ngâm suy nghĩ. “Tình tiết xuyên không kiểu này hình như hay có trong mấy bộ tiểu thuyết thì phải, nói vậy thì ta chính là nhân vật chính rồi. Đúng đúng, không sai vào đâu được. Vậy ta chắc hẳn phải có hệ thống hay gì đó giúp đỡ phải không?”

Nghĩ đến đây, Chu Tử Nguyệt khẽ gọi “ Hệ thống”… “ Hệ thống mau hiện ra”. Nhưng không có gì xuất hiện, thêm mấy lần như vậy nữa vẫn không có gì xảy ra, hắn lại nhíu mày suy nghĩ: “Không có hệ thống sao? Hmm, vậy có lẽ ta là khí vận chi tử, vận may đầy mình, đi đến đâu cơ duyên đến đó, chắc chắn là vậy rồi”.

Chu Tử Nguyệt mở bung cửa phòng “đã đến lúc bổn thiếu gia ra ngoài tìm kiếm cơ duyên.” Hắn tung tăng hớn hở chạy ra ngoài, ngó đông ngó tây, nhìn ngang liếc dọc, nét mặt tràn đầy hy vọng. Gia nhân trong nhà gặp hắn, người thì khinh thường, kẻ thì thương hại nhưng đa phần là kinh ngạc: “Không phải nói tam thiếu gia thiên sinh âm mạch, cơ thể suy nhược, thường ngày đều ở trong phòng không ra ngoài sao? Sao hôm nay lại có vẻ hào hứng như vậy?” “Ai biết được, có thể là phát điên rồi?”

Chu Tử Nguyệt bỏ ngoài tai lời bàn tán của đám gia nhân, một lòng chú tâm tìm kiếm cơ duyên bảo vật. “Ông đây là nhân vật chính, còn cần quan tâm đến đám diễn viên quần chúng các ngươi hay sao?”

Một lúc sau, Chu Tử Nguyệt mặt đỏ bừng, mồ hôi ướt sũng lưng áo, hắn tựa vào một gốc cây lớn, thở dốc: “Hộc…Hộc…Hồ đồ quá, nơi đây vốn là trang viên Chu Gia, không phải nơi rừng núi hoang vu gì, có cơ duyên tốt sớm đã bị người khác lấy hết, làm gì còn phần cho bổn thiếu gia chứ…hộc…”. Hắn ngồi xuống gốc cây, nhìn đôi chân đang run rẩy của bản thân: “Con mẹ nó, thiên sinh âm mạch này rốt cuộc lại là cái gì nữa, sao ta mới vận động một chút mà đã mệt đến mức này rồi”. Chu Tử Nguyệt chán nản nhìn trang viên rộng lớn, cái cơ thể này cũng đủ phế vật, chỉ sợ bước ra khỏi nhà ta còn không làm được thì làm sao tìm kiếm cơ duyên, chẳng lẽ ta không phải là nhân vật chính? Lại trầm ngâm suy tư một lúc, hắn lấy hai tay vỗ vỗ lên má cho tỉnh táo lại, không có hệ thống, cũng không có vận may, thể lực lại yếu ớt như vậy, cũng quá là đen đủi rồi, đã vậy chỉ còn cách tự lực cánh sinh thôi.

Chu Tử Nguyệt đứng dậy, hắn theo ký ức nhớ lại, rồi chầm chậm lết cái thân tàn về hướng thư viện của gia tộc. “Dù ở đâu thì tri thức cũng là sức mạnh, hơn nữa bây giờ ta quá thiếu thốn thông tin, như vậy không ổn, trước tiên phải tìm hiểu bối cảnh thời đại mà ta đang sống, rồi còn cái thiên sinh âm mạch chết tiệt này là cái gì nữa, có thể chữa trị hay không.”

Sau một hồi đi bộ khổ sở, cuối cùng Chu Tử Nguyệt cũng tới được thư viện gia tộc, nhìn từ bên ngoài, toà nhà cao lớn có tổng cộng năm tầng, cửa vào có hai người trung niên đứng canh gác. Tầng trệt là nơi lưu trữ các loại sách lịch sử văn học thường thức, tầng hai cất giữ khẩu quyết nhập môn cơ bản, tầng ba là võ kỹ công pháp tu luyện cao cấp, tầng bốn là công pháp bí truyền chỉ dành cho huyết mạch Chu gia, người ngoài không được học, còn tầng năm là của riêng gia chủ và các trưởng lão trong nhà, cất giữ bí tịch cấm. Tuỳ theo địa vị trong gia tộc mà có thể lên số tầng tương ứng để tìm sách. 

Chu Tử Nguyệt bước tới, hai tên trung niên canh gác bên ngoài có chút bất ngờ, nhưng vẫn để hắn vào trong. Tử Nguyệt cúi đầu chào hỏi hai người, rồi bước vào. Theo ký ức của nguyên chủ, hắn biết được thế giới này và thế giới cũ của hắn hoàn toàn không phải là một, nơi đây linh khí nồng đậm, mọi người đều có thể tu luyện các loại công pháp võ kỹ, thiên biến vạn hoá hết sức ảo diệu, luật pháp cũng có nhiều lỗ hổng nên kẻ mạnh có quyền, thực lực vi tôn, càng mạnh thì càng được tôn trọng, cũng có nhiều lợi ích hơn. Ví dụ như muốn kinh doanh thì bản thân phải đủ mạnh hoặc có cường giả hậu thuẫn, bằng không thì phải nộp phí bảo kê mới có thể yên ổn làm ăn trên địa bàn của người khác, do đó phần lớn cửa tiệm ở trong thành đều là sản nghiệp của các gia tộc lớn, người giàu ngày càng giàu còn kẻ yếu chỉ có thể cam chịu mà sống. Muốn vươn lên chỉ có hai con đường, một là tu luyện công pháp, trở nên lớn mạnh. Hai là chuyên tâm học hành, đi thi đỗ đạt làm quan cho triều đình. 

Chu Tử Nguyệt đọc sơ qua vài cuốn sách lịch sử, từ đó biết được thời đại mà hắn đang sống được gọi là Đại Hán nằm dưới sự cai trị của Lưu gia, hoàng đế hiện tại là Lưu Quang biệt hiệu Lưu Quang Vũ Đế. Luật pháp tuy còn nhiều thiếu sót, không thể so sánh với thời hiện đại nhưng cũng không đến mức vô pháp vô thiên, nhìn chung, Đại Hán hiện nay thiên hạ thái bình, vô cùng cường thịnh, thơ ca nghệ thuật cũng phát triển mạnh mẽ, là nơi lý tưởng để sinh sống. Dưới triều đình là các gia tộc lớn, trong đó nổi bật là thập đại thế gia, mười gia tộc lớn, sừng sững như núi, tồn tại suốt mấy trăm năm nay, trong mỗi gia tộc đều có vô số cao thủ toạ trấn, sản nghiệp kinh doanh trải dài khắp mọi nơi, giàu có lớn mạnh không kể hết, đến triều đình cũng phải nể mặt vài phần. 

“Chu gia của ta cũng là một trong mười nhà này, không biết là phúc hay hoạ, có điều cả hai kiếp của ta đều là sinh ra đã ngậm thìa vàng, ăn sung mặc sướng, cũng gọi là may mắn. Vấn đề duy nhất là bổn thiếu gia cơ thể quá yếu, lại không có chỗ dựa, các công tử khác đều có mẫu thân và thế lực chống lưng, chỉ có ta là không có, thân cô thế cô, quá mức thê thảm.” Tuy nhiên Chu Tử Nguyệt không mấy quan tâm, đối với việc tranh quyền đoạt vị này, kiếp trước hắn đã làm đủ rồi, kiếp này chỉ muốn tự do tự tại, ngao du thiên hạ, vốn không có ý định ngồi lên cái ghế gia chủ cao cao tại thượng kia. 

Ngoài thập đại thế gia, trên núi còn có các tông môn đạo phái chia làm hai loại chính đạo và ma đạo, thu nhận đệ tử tu hành, các tông môn này ngày thường chỉ chuyên tâm tu luyện, ít khi can thiệp thế sự nhân gian, tuy nhiên thực lực mỗi tông môn chắc chắn không thấp hơn thập đại thế gia.

Đại khái đã nắm được những thông tin cần thiết về thế giới này, Chu Tử Nguyệt lại đi tới kệ sách y học thường thức. Lục lọi tìm tòi một lúc, cuối cùng biết được, thiên sinh âm mạch của hắn là một loại thể chất bẩm sinh, trong người tồn tại âm khí nồng đậm, không ngừng hấp thụ nguyên khí, khiến cho cơ thể suy nhược, sức khoẻ yếu ớt, không thể vận động quá nhiều, người mang thiên sinh âm mạch từ trước đến nay đều không sống quá hai mươi tuổi: “Không phải chứ, bổn thiếu gia không muốn cả hai kiếp đều chết sớm như vậy, ta còn rất nhiều việc muốn làm a. Bệnh này có cách nào chữa trị không?”. Nghĩ vậy, Chu Tử Nguyệt lại điên cuồng tìm kiếm tư liệu về loại dị thể này, nhưng với số lượng sách y học ít ỏi, cuối cùng vẫn không có kết quả khả quan gì, dù sao Chu gia cũng là nơi chú trọng võ học, không quá quan tâm về y thuật, thư viện cũng không lưu trữ nhiều, mặc dù trong nhà vẫn có kha khá danh y toạ trấn nhưng đối với thể chất bẩm sinh của hắn, tất cả đều bó tay. Nếu không phải vậy thì nguyên chủ của cơ thể này cũng không tuyệt vọng đến mức uống thuốc độc tự vẫn.

Nhìn ra ngoài trời thấy hoàng hôn đã dần buông xuống: “Trễ như vậy rồi sao”. Hắn chỉ đành thất vọng rời khỏi thư viện, mệt mỏi đi về phòng

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play