“Minh Nhật là một đứa trẻ ngoan” - đây là lời đánh giá về Minh Nhật kể từ khi cậu biết nhận thức về thế giới xung quanh.

“Đứa trẻ ngoan” là đứa trẻ sẽ không làm phiền người lớn.  

Vì vậy trước đây… trừ hôm nay là ngoại lệ, Minh Nhật bị cảm và sốt cao đến mức phải phiền lấy một người qua đường tốt bụng đưa cậu vào bệnh viện và bằng cách nào đó đã liên lạc được với người thân của cậu.

Nghĩ đến bản thân vậy mà làm phiền đến người đó, không biết ông ấy có tâm trạng gì khi biết tin cậu vào viện nhỉ? 

Trước khi mất đi ý thức, Minh Nhật cuối cùng cũng nhìn thấy một người đàn ông trung niên có gương mặt giống cậu đến 7, 8 phần với chiếc sơ mi trắng phẳng phiêu, đôi mắt lạnh lùng được ẩn sau cặp kính gọng vàng sang trọng.

‘Vẫn thật lạnh lùng, ông ấy chẳng chút lo lắng nào nhỉ?’

‘Phải làm sao để thấy được vẻ mặt hoảng hốt của cha đây?’

‘Nếu mình chết đi, chắc chắn cha vẫn sẽ lạnh lùng bình thản thế nhỉ.’ 

Ý thức tan rã. 

Một lần nữa mở mắt ra, Minh Nhật đã không còn thấy khung cảnh là phòng bệnh viện, cũng chẳng phải phòng của cậu mà là một căn phòng nhỏ hẹp giản dị.

Cậu đang nằm trên một chiếc giường đơn khoảng 1m2 đặt sát vách tường, bên trái và phía xéo xéo dưới chân có 2 cửa lớn ra vào, nhưng cửa lớn bên trái đã bị một chiếc tủ sắt chặn lại. Phòng không có có cửa sổ, thứ duy nhất để cậu nhận biết về thời gian là chiếc đồng treo tường nào ở trên đầu.

Minh Nhật ngồi dậy nhìn quanh bốn phía, nếu đồng hồ này còn tốt, thì bây giờ là vào khoảng 10 giờ tối. 

“Lần này lại là trò chơi gì nữa đây cha à?” Minh Nhật than thở nhìn lấy bản thân vẫn còn mặc đồ bệnh nhân, thân thế không một vết xước cho thấy cậu không bị bắt cóc bạo lực, kết hợp với cảnh lần cuối cùng trước khi hôn mê thì trong phòng bệnh ngoại trừ 1 y tá nữ đang giúp cậu treo bình dịch và người đàn ông đó vừa bước vào chẳng còn ai khác.

Chị y tá sẽ không mang cậu để một căn phòng xa lạ thế này, chị ta không có lí do để làm vậy, mà nếu chị ta thật sự có ý đồ làm vậy thì trước hết phải nhận được sự cho phép của người đàn ông lạnh lùng kia, Minh Nhật không nghĩ rằng chị y tá có thể qua mặt được cha cậu.

Như vậy chỉ có thể nói, chính cha cậu - người (vừa bước vào phòng) thứ 2 trong phòng đã đem cậu đến đây.

 Minh Nhật cảm thấy mình vĩnh viễn không thể đoán được suy nghĩ của cha, nên đành xuống giường tìm tòi manh mối, nếu là cha thì ông ấy nhất định sẽ để lại cho cậu vài thông tin để “qua màn” 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play