Huyền Đạo Chi Lộ

Hành Trình Bắt Đầu


1 tuần


Lục Phàm ngồi trước lò sưởi trong căn nhà nhỏ của bà lão, nhìn ngọn lửa cháy rực, tiếng lách tách của củi khô như những tiếng vọng từ quá khứ. Sau khi được cứu giúp, anh đã biết thêm nhiều điều về ngôi làng này. Đây là Cốt Âm, một ngôi làng nhỏ bé, nằm ở rìa của Đại Đế Quốc - một quốc gia rộng lớn nhất tại Thiên Nguyên Châu. Đối với một người vừa bước chân vào thế giới tu tiên như anh, ngôi làng này giống như một nơi bình yên tạm thời để trú chân, nhưng không phải là điểm dừng chân lâu dài.

Đêm đó, Lục Phàm quyết định sẽ rời đi vào sáng hôm sau, bắt đầu hành trình tìm đến một tông môn tu tiên để học hỏi và mạnh mẽ hơn. Anh phải đối mặt với thực tế rằng, dù đã có ký ức về thế giới này, nhưng anh vẫn còn quá yếu đuối, chỉ ở Thối Thể tầng 1, mức thấp nhất trong hệ thống tu luyện của thế giới này.

Sáng hôm sau, khi bình minh còn mờ nhạt trên bầu trời, Lục Phàm đã chuẩn bị sẵn sàng để lên đường. Trước khi rời khỏi căn nhà của bà lão, anh cúi đầu chào bà: “Con cảm ơn bà đã giúp đỡ. Con sẽ quay lại thăm bà khi có cơ hội.”

Bà lão nở nụ cười buồn. Đôi mắt bà lấp lánh ánh nhìn trắc ẩn, như hiểu rằng những người tu tiên như anh thường sẽ không quay trở lại. Lâu lắm rồi bà mới có người trò chuyện cùng, nhưng bà không thể giữ chân anh.

"Đây là bản đồ của Đại Đế Quốc," bà lão nói, đưa cho anh một tấm bản đồ cổ xưa. “Nó sẽ giúp con định hướng trong hành trình. Hãy cẩn thận, ngoài kia không thiếu những hiểm nguy.”

Lục Phàm nhận lấy bản đồ, cúi đầu cảm ơn bà một lần nữa rồi quay người rời đi. Con đường phía trước còn dài, và anh biết rằng đây chỉ là khởi đầu.

---

Anh tiến thẳng về phía đông theo bản đồ, hướng về Bạch Thành – một trong những thành phố lớn nhất Đại Đế Quốc. Sau nhiều ngày hành trình, cuối cùng anh cũng đặt chân tới Bạch Thành khi ánh mặt trời đang khuất dần sau những dãy núi xa xa. Thành phố nhộn nhịp với vô vàn người qua lại, nhưng Lục Phàm cảm thấy mình nhỏ bé giữa đám đông ồn ào này.

Anh dừng chân tại một quán trà ven đường để nghỉ ngơi, uống một ngụm nước mát lành sau chuyến đi dài. Trong lúc thư giãn, Lục Phàm vô tình nghe được một cuộc trò chuyện từ bàn bên cạnh.

"Ngươi nghe chưa? Hắc Thiên Tông đang chiêu mộ đệ tử mới," một người đàn ông nói.

"Hắc Thiên Tông à? Tông môn mạnh nhất ở Bạch Thành! Nếu được nhận vào đó, chẳng phải sẽ một bước lên mây sao?" một người khác đáp.

Lục Phàm chú ý đến cuộc đối thoại. Hắc Thiên Tông – một trong những tông môn mạnh nhất ở Bạch Thành. Nếu có thể tham gia tông môn này, chẳng phải anh sẽ có cơ hội trở nên mạnh mẽ hơn, vượt qua cái Thối Thể yếu ớt này sao?

Đang chăm chú lắng nghe, bất ngờ một cái bóng to lớn đổ xuống bàn anh. Một tên cao to, da ngăm đen, mắt hằn tia máu, tiến tới và lên tiếng chọc ghẹo.

"Hừm, ngươi có vẻ lạc loài ở đây nhỉ? Cơ thể ngươi bốc mùi như xác chết rồi đấy!" Hắn cười nhạo, giọng khinh thường.

Lục Phàm không nói gì, chỉ quay lại nhìn hắn, ánh mắt bình thản. Anh không muốn gây rắc rối, nhất là trong khi còn chưa rõ sức mạnh của mình so với người khác. Nhưng khi anh đứng dậy định rời đi, tên cao to bất ngờ nắm lấy vai anh, siết chặt.

"Mày nghĩ mày có thể bỏ đi dễ dàng thế à?" Hắn gằn giọng.

Lục Phàm chỉ cần một khoảnh khắc. Anh nhanh chóng rút thanh Nguyên Linh Kiếm ra khỏi vỏ và chém một nhát vào bụng hắn. Máu tuôn trào, tên cao to gục xuống ngay lập tức, ánh mắt kinh hoàng khi nhận ra sự tàn nhẫn của Lục Phàm.

Quán trà bỗng chốc im phăng phắc. Mọi người xung quanh nhìn anh với ánh mắt kinh hãi, không ai dám tiến lại gần. Lục Phàm bình tĩnh nhét thanh kiếm trở lại vào vỏ, không một chút lo sợ hay hối hận. 

Anh không phải là người nhân từ, và cũng không có lý do để tha thứ cho kẻ nào dám động đến mình.

Bước chân ra khỏi quán, Lục Phàm tiến sâu vào thành phố theo bản đồ mà bà lão đã trao cho anh. Mục tiêu của anh rõ ràng: Hắc Thiên Tông. Nếu nơi đó thực sự mạnh mẽ như lời đồn, anh phải tìm cách gia nhập và nâng cao sức mạnh của mình.

Trên con đường đi, Lục Phàm bắt gặp một đoàn kiệu quan lộng lẫy. Trên chiếc kiệu sang trọng là một nam nhân trẻ tuổi, dáng vẻ kiêu ngạo, ánh mắt hờ hững nhìn xuống đám đông. Đó chính là Hắc Từ, con trai của Tông chủ Hắc Thiên Tông.

“Thằng nhãi này thật kiêu ngạo,” Lục Phàm lẩm bẩm khi nhìn thấy mọi người trên đường đều quỳ xuống mỗi khi đoàn kiệu đi qua.

Nhưng Lục Phàm không quỳ. Anh không có lý do gì để phải khuất phục trước kẻ mà anh không hề biết.

Hắc Từ nhận ra sự thách thức đó, ánh mắt hắn ánh lên sự khinh thường khi nhìn thấy Lục Phàm vẫn đứng thẳng.

"Ngươi có biết ta là ai không?" Hắc Từ hỏi, giọng điệu đắc ý.

Lục Phàm bình thản đáp: “Ta không cần biết và cũng không muốn biết.”

Sắc mặt Hắc Từ tối sầm lại. "Người đâu, bắt hắn cho ta!" 

Hai tên hộ vệ nhập khí tầng 5 ngay lập tức lao về phía Lục Phàm. Anh cố gắng né tránh, nhưng với sức mạnh hiện tại chỉ ở Thối Thể, anh không thể đấu lại được. Một trong những tên hộ vệ nhanh chóng vung kiếm, để lại một vết xước ngang cổ anh. 

Máu rỉ ra, Lục Phàm cắn chặt răng. Anh biết rằng mình không thể đối đầu trực tiếp với bọn chúng, và anh cũng không hiểu rõ về quy tắc và luật lệ của thế giới này. Trong lúc tuyệt vọng, anh nhớ lại hệ thống tu luyện với 15 cảnh giới: Thối Thể, Nhập Khí, Ngưng Khí, Kim Đan, Nguyên Anh, và nhiều cảnh giới khác mà anh còn chưa thể chạm tới.

Không có lựa chọn nào khác, Lục Phàm vội vàng chạy trốn vào một con hẻm hẹp. Anh cố gắng chạy thoát, nhưng vết thương trên cổ và việc dùng quá sức đã khiến anh suy kiệt. Lục Phàm ngã quỵ xuống, cơ thể run rẩy vì mất máu và mệt mỏi.

---

Ngày hôm sau, sau khi bình phục phần nào, Lục Phàm quay lại khu chợ. Anh đội nón lá để che đi gương mặt, mua một bộ đồ mới để che đi vết thương, rồi tìm một con suối nhỏ ngoài thành để tắm gội, rửa sạch những dấu vết của cuộc chiến. 

Ánh mắt anh dần trở nên lạnh lùng và quyết tâm. Chỉ trong thời gian ngắn nữa, anh sẽ tới Hắc Thiên Tông – nơi mà anh tin rằng vận mệnh của mình sẽ được quyết định.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play