Huyền Đạo Chi Lộ

Xuyên Không


1 tuần


Trong một căn phòng nhỏ tĩnh lặng, ánh mặt trời le lói chiếu qua khe cửa sổ cũ kỹ. Lục Phàm ngồi trên giường, cảm nhận sự yên tĩnh đang bao trùm cuộc sống của mình. Một ngày như mọi ngày, không có gì đặc biệt. Anh không phải là người yêu thích sự phiêu lưu hay thay đổi, mà chỉ muốn tận hưởng cuộc sống bình dị, không có gì xáo trộn.

Nhưng đời không phải lúc nào cũng như ý muốn.

Trong một khoảnh khắc bất cẩn, Lục Phàm cảm thấy mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo. Không gian như bị xé toạc, kéo anh vào một vòng xoáy vô hình. Cơ thể anh nhẹ bẫng, rồi đột nhiên rơi vào bóng tối vô tận.

Khi anh mở mắt ra, cơn đau nhức dữ dội bủa vây lấy đầu. Vô vàn ký ức lạ lẫm ùa vào tâm trí, như những đoạn phim tua nhanh không thể kiểm soát. Lục Phàm giơ tay ôm đầu, cố gắng định thần nhưng càng cố, mọi thứ càng trở nên mờ mịt. Những ký ức này không phải của anh, nhưng chúng quá thực, quá rõ ràng.

Anh khẽ ngồi dậy, đôi mắt nhìn xung quanh với sự hoang mang. Một tấm bảng tên lộ ra trước mắt, khiến anh khựng lại: “N... Nguyên Tông?” Anh lẩm bẩm, cảm giác khó tin dâng lên trong lòng. “Nguyên Tông... mình đang ở đâu đây?”

Những ký ức về một thân chủ khác hiện lên. Người này tên cũng là Lục Phàm, nhưng khác với anh, người đó thuộc về một thế giới tu tiên đầy khắc nghiệt. Anh nhớ lại cảnh thân chủ trước bị người yêu phản bội, cô ta đã ra tay giết anh, rồi bỏ mặc cơ thể trong sự lạnh lẽo và cô độc. Bằng cách nào đó, Lục Phàm đã thế chỗ, xuyên không vào cơ thể này, mang theo nỗi đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần.

“Thật là...” Lục Phàm tự thì thầm, cảm giác hỗn loạn khi nhận ra mình đang sống trong thân xác của một người đã chết. Anh nhìn xuống cơ thể, nhận thấy một vết sẹo dài, sâu hoắm trên bụng, dấu vết của sự phản bội đầy tàn nhẫn.

Cố gắng đứng dậy, Lục Phàm cảm thấy cơ thể nặng nề, như chưa từng được vận động trong một thời gian dài. Anh loạng choạng bước đi, cảm nhận được sự yếu đuối, mệt mỏi. Ký ức từ thân chủ trước tiếp tục ùa về, nhưng giờ đây anh đã có thể kiểm soát chúng. Trong thế giới này, tu tiên là con đường duy nhất để tồn tại và vươn lên.

Anh chợt nhớ lại hệ thống tu luyện của thế giới này gồm 15 cảnh giới, mỗi cảnh giới là một bước tiến vượt bậc về sức mạnh và quyền năng. Hiện tại, anh chỉ đang ở Thối Thể tầng 1 – giai đoạn yếu nhất, mà ngay cả trẻ con cũng có thể vượt qua. Điều này làm anh không khỏi cười khổ.

Điều duy nhất hiện giờ anh có thể làm là bắt đầu hành trình của mình từ đầu, từ chính điểm khởi đầu yếu ớt này.

Vết sẹo trên bụng âm ỉ đau, nhắc nhở anh về sự phản bội mà thân chủ trước phải chịu đựng. Nhưng Lục Phàm không có thời gian để buồn phiền, anh cần tìm hiểu rõ hơn về thế giới này và làm sao để tồn tại trong nó.

Anh lê bước ra khỏi căn phòng mục nát, bắt đầu một hành trình không rõ điểm đến. Qua bao khó khăn, anh cuối cùng cũng tìm thấy một ngôi làng nhỏ. Nơi đây mang vẻ yên bình, nhưng Lục Phàm biết rõ rằng thế giới tu tiên không bao giờ thực sự yên ổn.

Gần cổng làng, một bà lão ngồi dưới gốc cây, đôi mắt già nua nhưng vẫn sáng ngời. Thấy anh đến gần, bà lão liếc nhìn vết thương trên bụng anh rồi hỏi: “Con là ai? Sao lại có vết thương nặng như vậy?”

Lục Phàm ngập ngừng một chút trước khi đáp: “Con là Lục Phàm... bị...”

Anh chưa kịp nói hết, bà lão đã khẽ gật đầu, như hiểu rõ hoàn cảnh của anh mà không cần giải thích. “Con vào nhà đi,” bà nói, giọng ấm áp, rồi dẫn anh vào căn nhà nhỏ gần đó. Bà rót cho anh một cốc nước, ánh mắt đầy trắc ẩn. “Uống đi con, nghỉ ngơi một lát.”

Lục Phàm nhận cốc nước, uống từng ngụm nhỏ, cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa trong cơ thể. Anh khẽ nói: “Cảm ơn bà.”

Trong lúc ngồi nghỉ, Lục Phàm bắt đầu nhớ lại cách tu luyện của thế giới này. Ở đây, mọi người từ trẻ nhỏ đến người già đều có thể tu tiên, chỉ cần có đủ nghị lực và tài năng. Điều này khiến anh bất ngờ, vì trong thế giới cũ của mình, việc tu luyện và sức mạnh siêu nhiên chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

“Trong thế giới này, mỗi người đều có năng lượng và linh căn. Nếu không có năng lượng, sẽ không có linh căn. Và nếu không có linh căn, con đường tu luyện coi như chấm dứt,” Lục Phàm lẩm bẩm nhớ lại những kiến thức được thân chủ trước truyền lại.

Anh thử vận chuyển năng lượng trong cơ thể, cảm thấy có một dòng chảy yếu ớt bắt đầu lưu chuyển. Tuy nhiên, nó không đủ mạnh để tạo ra sự thay đổi đáng kể, nhưng ít nhất anh cảm nhận được cơ thể dần trở nên khoẻ khoắn hơn một chút.

Bà lão nhìn anh, ánh mắt đầy thương cảm. “Con thật tội nghiệp,” bà nói, rồi lặng lẽ rời vào phòng trong. Một lúc sau, bà trở lại với một thanh kiếm trong tay. “Đây là Nguyên Linh Kiếm, một thanh kiếm ta từng giữ lại khi còn trẻ. Nó có thể giúp con trên con đường tu luyện.”

Lục Phàm nhìn thanh kiếm, ký ức về thế giới này lập tức ùa về. Trong thế giới tu tiên, không chỉ có con người mới tu luyện, mà ngay cả yêu thú và vũ khí cũng có thể thăng tiến qua các cấp bậc. Kiếm, pháp bảo, và yêu thú đều được phân thành 10 cấp bậc, từ thấp đến cao: Phàm cấp, Linh cấp, Địa cấp, Thiên cấp, và cao nhất là Thánh cấp. Mỗi cấp lại chia làm ba tiểu cấp: Sơ, Trung và Cao. 

Nguyên Linh Kiếm mà bà lão đưa cho anh là một thanh kiếm thuộc Linh cấp trung phẩm, một vũ khí quý giá với sức mạnh tiềm ẩn lớn.

Cầm thanh kiếm trong tay, Lục Phàm cảm nhận được một sự liên kết mạnh mẽ. "Cảm ơn bà," anh cúi đầu đầy trân trọng.

Bà lão mỉm cười. “Cứ giữ nó. Con đường phía trước còn dài và đầy chông gai, con cần phải mạnh mẽ lên.”

Lục Phàm siết chặt thanh kiếm trong tay, lòng đầy quyết tâm. Anh biết mình sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách trong thế giới đầy hung hiểm này. Nhưng với ký ức mới, kiến thức mới và thanh kiếm trong tay, anh sẽ không từ bỏ. 

Đây chỉ mới là khởi đầu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play