*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Thanh Nhiên thận trọng mà cầm cái bánh bao chay, nhưng mắt vẫn không rời khỏi những miếng bánh hoa đào* tinh xảo trên bàn.

/* Bánh giống này, thích tròn vuông đều tuy trí tưởng tượng các bạn, tui chỉ gợi ý thoi //

Hiện tại, cậu chỉ là một người làm thuê cho địa chủ, nợ tiền, làm ruộng để trả nợ. Dù địa chủ rất tốt bụng, đối xử với cậu hết sức nhã nhặn, nhưng Thẩm Thanh Nhiên cảm thấy bản thân phải có ý thức của một người làm thuê.

Không thể ăn quá ngon, nếu không, nợ nần ngày càng chồng chất, cuối cùng sẽ phải ký giấy bán thân.

Thẩm Thanh Nhiên lại liếc nhìn bánh hoa đào... Có vẻ như nếu bị bán cho Tiết Phỉ Phong thì cũng chẳng sao, dù sao Tiết Phỉ Phong cũng không thể nào bóc lột cậu quá mức!

Tiết Phỉ Phong nhận thấy Thẩm Thanh Nhiên thích bánh hoa đào hơn, hành động gượng gạo này khiến hắn cau mày. Hắn giật lấy cái bánh bao từ tay Thẩm Thanh Nhiên và nhét vào miệng, sau đó đặt một miếng bánh mềm màu vàng nhạt vào tay cậu.

Người chủ nợ sao có thể ăn bánh bao cậu vừa cắn? Thẩm Thanh Nhiên tay đang bận cầm hai miếng bánh, không biết phải làm sao. Trong lúc bối rối, cậu ngẩng đầu lên định cắn lại cái bánh bao, nhưng lại vô tình cắn trúng cằm của Tiết Phỉ Phong.

Thẩm Thanh Nhiên sững sờ, nuốt nước bọt, tiếng nuốt rõ ràng vang lên trong tai, đến mức Tiết Phỉ Phong cũng nghe thấy.

"..." Điều hối tiếc lớn nhất của Tiết Phỉ Phong lúc này là miệng hắn đang đầy bánh bao, nhổ ra không được, nuốt cũng không xong, không thể nói gì trêu đùa, cũng không thể trực tiếp hôn cậu.

Quả nhiên thói quen nuốt một lúc nửa cái bánh bao là không tốt. Tiết Phỉ Phong âm thầm ghi nhớ điều này, rồi đưa tay bóp nhẹ hai má của Thẩm Thanh Nhiên, khiến chúng đỏ lên.

"Ta... ta đói rồi." Thẩm Thanh Nhiên lẩm bẩm, cúi đầu cắn một miếng bánh ngọt thơm ngon, cậu đưa tay lau miếng nước bọt trên mặt Tiết Phỉ Phong, "Ta không cố ý cắn ngươi đâu."

Tiết Phỉ Phong tiếp tục nhai bánh bao một cách đầy khó chịu.

Sau này sẽ không đến tiệm này nữa, vỏ bánh bao vừa dày vừa dai. Đến khi hắn nuốt xuống được, Thẩm Thanh Nhiên đã tỏ ra chăm chú ăn, không rời mắt khỏi miếng bánh, dường như lúc này nói gì cũng không còn phù hợp.

Tướng quân chỉ biết tiếc nuối.

Tiết Phỉ Phong phục vụ Thẩm Thanh Nhiên ăn xong, hỏi liền ba câu "Ngươi không muốn ăn thêm chút gì sao?"

Thẩm Thanh Nhiên run rẩy lấy thêm một cái bánh bao nhân thịt, thực ra cậu đã no rồi, nhưng Tiết Phỉ Phong lại trông có vẻ không hài lòng, cứ như không ăn thêm một miếng là có tội.

Cắn một miếng, cậu thực sự không thể ăn nổi nữa. Khi bụng đã no, ăn uống trở thành một việc khá mệt mỏi, đúng không? Một ý tưởng lóe lên trong đầu Thẩm Thanh Nhiên, cậu đưa cái bánh bao đến miệng Tiết Phỉ Phong, "Ngươi ăn đi."

Thẩm Thanh Nhiên nhìn hắn một cách nịnh nọt, đôi mắt sáng rực đầy hình bóng của Tiết Phỉ Phong.

Tiết Phỉ Phong không thể từ chối, một cái lại cái một.

Sau đó, Thẩm Thanh Nhiên hỏi liền ba câu "Ngươi không muốn ăn thêm chút gì sao?" khiến Tiết Phỉ Phong tức điên, rõ ràng tên nhóc này chẳng có ý tốt.

Lý gia thôn tách biệt với thế giới bên ngoài, an toàn hơn nhiều so với bên ngoài, Tiết Phỉ Phong đã cử người theo dõi lối ra vào của con đường núi, nếu có ai khả nghi vào làng, họ sẽ lập tức bị bắt và tra khảo, tuyệt đối không cho phép người của Tiết Lệ Phong bước vào Lý gia thôn.

Họ mang theo xe lừa khi ra ngoài, lúc về có thể mua thêm nhiều thứ. Khi người nương tử bỗng nhiên trở thành nam nhân, quần áo cần phải mua mới.

Hôm qua, Tiết Phỉ Phong đã thay quần áo cho Thẩm Thanh Nhiên một lần, mặc dù không dám nhìn kỹ, cũng không dám chạm vào, nhưng hình ảnh thân thể trắng ngần và làn da mềm mại của Thẩm Thanh Nhiên vẫn lởn vởn trong đầu, càng nghĩ càng không thể kiềm chế.

Tiết Phỉ Phong siết chặt nắm tay, kéo Thẩm Thanh Nhiên vào tiệm may để mua quần áo mới. Lụa tốt nhất trên đời cũng không thể xứng với Thẩm Thanh Nhiên, Tiết Phỉ Phong cau mày quan sát từng đường may và chất liệu vải trong tiệm.

Nơi này nhỏ quá, đến cả một miếng lụa tốt cũng không có.

Thẩm Thanh Nhiên vô cớ cảm thấy Tiết Phỉ Phong giống như người mẹ đang lựa chọn quần áo cho cậu con trai nhỏ, không thương hiệu nào làm hắn hài lòng. Cậu kéo tay áo Tiết Phỉ Phong, lo lắng về tiền bạc, "Ta không cần đâu."

Tiết Phỉ Phong đáp: "Ngay cả ngươi cũng thấy không tốt, nhưng không mua thì ngươi mặc gì?"

Sắc mặt chủ tiệm trở nên tái xanh, hai người này như thể đang đến phá rối.

Thẩm Thanh Nhiên nói: "Không phải... Ta sẽ mặc đồ của ngươi, quần áo cũ ngươi không dùng nữa, đừng tốn tiền."

Cổ họng Tiết Phỉ Phong siết chặt, quần áo của mình... Nếu Thẩm Thanh Nhiên sau mỗi lần tắm đều mặc đồ của mình, ống tay áo rộng thùng thình, chỉ cần giơ tay lên là lộ ra một đoạn cánh tay trắng muốt, vai áo lỏng lẻo, xương quai xanh rõ ràng. Tà áo quá dài, kéo lê trên mặt đất, tốt nhất là không bước đi mà để mình bế lên giường, tránh bị vấp ngã.

"Không được." Tiết Phỉ Phong dừng lại suy nghĩ, nếu ở phủ của hắn, để Thẩm Thanh Nhiên mặc áo gấm cũ của mình thì không sao, nhưng ở Lý gia thôn, quần áo của hắn chỉ là vài bộ vải thô, màu sắc tối, hắn có thể mặc, nhưng Thẩm Thanh Nhiên tuyệt đối không thể mặc những thứ thô ráp như vậy, sẽ làm da bị trầy xước.

Thẩm Thanh Nhiên nhìn chằm chằm Tiết Phỉ Phong đang đóng gói mười mấy bộ quần áo, trong đầu cậu con số nợ nần liên tục cập nhật, khiến cậu choáng váng, "Cái này không cần, dày quá rồi."

Dày, vì nó có lớp bông, đắt tiền.

Tiết Phỉ Phong tỏ ra đồng tình: "Đúng là những bộ này dày hơn so với quần áo ngươi từng mặc, ngươi đừng lo lắng về chuyện giặt giũ, không giặt được thì vứt đi."

Thẩm Thanh Nhiên nghĩ: Có phải ta lo chuyện này đâu, ta lo về tiền mà!

Tới lúc này, cậu không còn ngốc nghếch hỏi Tiết Phỉ Phong lấy tiền từ đâu nữa, ai cũng có thể thấy rằng Tiết Phỉ Phong có mối quan hệ rộng thế nào, đến cả người của Thiên Hạ Tiêu Cục cũng quen biết, chỉ cần nói vài câu là khiến chưởng quỹ đưa Trương sư phụ lên núi Hộ Quốc, chưởng quỹ còn cảm ơn không ngớt lời.

Đúng là người tài như Tiết Phỉ Phong mà nghèo mới là chuyện lạ.

Thẩm Thanh Nhiên không khỏi nghi ngờ rằng Tiết Phỉ Phong có phải đang muốn cậu nợ càng nhiều tiền, cả đời làm thuê cũng không trả nổi, để báo thù chuyện "tức phụ biến thành nam nhân".

Tiếp đó, Tiết Phỉ Phong lại mua thêm nhiều đồ ăn, từng túi một chất lên xe lừa.

Thẩm Thanh Nhiên cố cứu vãn tình trạng nợ nần: "Nhưng chúng ta ăn không hết mà?"

Tiết Phỉ Phong ra hiệu cho Thẩm Thanh Nhiên nhìn về phía một bầy chó: "Chúng cũng phải ăn."

Ánh mắt của Tiết Phỉ Phong đầy sát khí nhìn lướt qua hai con chó Alaska trông giống như chó sói, chính là thủ phạm suýt khiến hắn và Thẩm Thanh Nhiên cãi nhau, hừ, tốt nhất là hai con này nên ăn chay.

Hai con Alaska khôn ngoan liếm chân Tiết Phỉ Phong, sủa một tiếng.

...

Việc Thẩm Thanh Nhiên trở về làng họ Lý đã gây ra một chút náo động. Ngày đầu tiên, ít nhất ba nhóm người lớn và năm nhóm trẻ con đi qua trước cửa nhà cậu, tò mò nhìn vào, muốn xem sau khi Thẩm Thanh Nhiên trở thành nam nhân thì trông như thế nào.

Sau đó, Tiết Phỉ Phong cắm một thanh kiếm trước cửa, dưới ánh nắng mặt trời, từ xa cũng có thể nhìn thấy ánh sáng phản chiếu từ lưỡi kiếm.

Người đến ít hơn, nhưng Tiết Phỉ Phong và Thẩm Thanh Nhiên ngày càng nổi tiếng trong làng, những lời bàn tán sau lưng là không tránh khỏi, thỉnh thoảng Thẩm Thanh Nhiên còn nghe được vài câu.

Thẩm Thanh Nhiên nói: "Hay là cứ nói tức phụ ngươi bỏ đi rồi, ta là đệ đệ, đến đây làm việc đền tội."

"Ta không thể để tức phụ mình bỏ đi được." Cứ thử bỏ đi xem!

Tiết Phỉ Phong nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Nhiên, nhấn mạnh từng chữ.

Thẩm Thanh Nhiên không nhận ra ẩn ý trong lời nói của Tiết Phỉ Phong, chỉ cảm thấy rằng hắn khá tự tôn trong chuyện này. Kỳ lạ thật, việc làm cha bất đắc dĩ còn chịu được, nhưng chuyện tức phụ bỏ đi thì lại không chấp nhận được.

Mùa xuân sắp đến, Thẩm Thanh Nhiên không có thời gian quan tâm đến những lời đồn thổi xung quanh. Lý Gia Thôn nằm ở phía Nam, nơi trồng lúa nước hai vụ một năm, và bây giờ là thời điểm để gieo mạ.

Trồng lúa có một điểm thuận lợi, đó là người ta sẽ gieo hạt giống tập trung trước, đợi đến khi cây mạ cao đến đầu gối thì nhổ lên, cắt ngọn lá, chia thành từng bó nhỏ rồi cấy vào ruộng, giống như việc phân tán cây trồng. Thẩm Thanh Nhiên háo hức muốn mở rộng diện tích cấy mạ, ruộng mạ cần phải gieo dày hơn, lý tưởng nhất là tỷ lệ ruộng mạ và ruộng cấy đạt 1:10.

Cậu có thể chỉ lo phần gieo hạt, những việc sau đó không cần trực tiếp tham gia, nhìn từ góc độ này, lúa nước thật sự là một loại cây trồng dễ chịu.

Hệ thống: Siêu giống lúa lai, năng suất một ngàn kilogram trên mỗi mẫu, mục tiêu là đạt một ngàn hai trăm kilogram. Phần thưởng là năm nghìn điểm.

Thẩm Thanh Nhiên: "Mặc dù ta cũng không chắc có thể đạt được mục tiêu, nhưng theo lẽ thường, tại sao phần thưởng này lại ít hơn những lần khác?"

Giá thị trường không phải là mười nghìn sao?

Mỗi cây lúa chỉ chiếm một diện tích nhỏ, một lần có thể trồng hàng ngàn cây, xét về mọi khía cạnh thì xác suất đột biến cũng rất cao.

Hệ thống: Bởi vì mục tiêu này, trong thế giới thực có thể đạt được nhanh hơn so với thế giới song song.

Giọng nói của hệ thống vừa khiêm tốn, vừa bí ẩn, lại tự hào, như thể đang nói "tất cả mọi người ở đây đều kém cỏi".

Thẩm Thanh Nhiên sững lại, đột nhiên nhớ đến một nhà khoa học vĩ đại, lập tức cảm thấy mình nhỏ bé, không thể so sánh, cảm thấy xấu hổ.

Thẩm Thanh Nhiên hạ giọng: "Nếu có giống lúa mới tốt, nhớ chia sẻ nhé."

Cậu đã đứng trên vai của người khổng lồ, nếu có thể làm được một nửa của nhà khoa học kia, không không không, chỉ cần một phần mười thôi cũng đủ rồi, giúp Đại Tề với dân số chưa tới một trăm triệu người có thể no đủ, vượt qua khủng hoảng, thì cuộc đời này coi như không uổng phí.

Thẩm Thanh Nhiên cảm thấy phấn chấn, nghiêm túc nói với Tiết Phỉ Phong: "Ta muốn trồng lúa."

Tiết Phỉ Phong dừng tay đang chặt củi, lại mắc bệnh rồi sao?

"Trước tiên lo dưỡng sức đi, sang năm trồng cũng chưa muộn, nghe lời ta." Tiết Phỉ Phong không đồng ý, cố tình quên mất việc hắn đã lấy được khế ước của ngàn mẫu đất tốt từ Mục Văn Khấu, "Chúng ta không có ruộng để trồng."

Thẩm Thanh Nhiên: "..." Tức chết đi được, người này nói dối mà không chớp mắt.

Nhưng mấy mảnh đất đó là Tiết Phỉ Phong tặng cho tức phụ của hắn, bây giờ họ không còn là phu thê nữa, Thẩm Thanh Nhiên đâu dám mở miệng đòi đất.

Thẩm Thanh Nhiên rơi vào tình thế khó xử, thời vụ không đợi người, nếu lỡ mất thì phải chờ thêm nửa năm nữa. Nhưng rõ ràng chỉ cần nửa năm là có thể dùng hạt giống của mùa trước, hạn chế phải do cậu tự tay gieo trồng sẽ được loại bỏ, phạm vi gieo trồng sẽ tăng trưởng theo cấp số nhân. Mất đi nửa năm, sao mà không thiệt thòi được.

Thẩm Thanh Nhiên cắn môi, trước đây cậu còn có thể làm nũng, dù có lý hay không, Tiết Phỉ Phong cũng sẽ nhượng bộ, bây giờ phải làm sao đây?

Tiết Phỉ Phong lạnh lùng phớt lờ ánh mắt cầu khẩn của Thẩm Thanh Nhiên, đổi sang một hướng khác để chặt củi.

Thẩm Thanh Nhiên xoay theo Tiết Phỉ Phong, ngồi xổm trước mặt hắn, nhìn hắn với ánh mắt đầy hy vọng.

"Nhưng nếu ta không trồng lúa, thì ta quay về đây làm gì?" Thẩm Thanh Nhiên nói một cách hợp lý, "Chẳng bằng ta ra ngoài tìm một..." chủ đất nào đó để giúp cậu trồng lúa. Chủ đất càng keo kiệt càng tốt, tốt nhất là loại không cung cấp hạt giống, bắt cậu phải tự xoay xở trồng trọt từ hư không.

Cậu còn muốn tìm ai nữa!

Tiết Phỉ Phong túm lấy miệng cậu, từ lồng ngực nén ra một câu: "Ta đồng ý với ngươi."

Được thôi, để xem Thẩm Thanh Nhiên đang giở trò gì, nói là trồng lúa ngẫu hứng, nhưng lại chưa bao giờ lo lắng về nguồn giống, cứ như thể cậu sinh ra đã có sẵn hạt giống.

Chia một củ khoai tây ra để trồng một mẫu đất, dù nghe có vẻ kỳ quặc, nhưng sự thật là cả hai mẫu đất đều đã nảy mầm đều đặn.

Thuận nước đẩy thuyền, để xem Thẩm Thanh Nhiên còn có thể làm gì nữa!

Thẩm Thanh Nhiên mừng rỡ: "Ngươi có cách nào thuyết phục Trương thẩm, để ta giúp bà ấy gieo trồng không?" Trương thẩm đã giúp cậu rất nhiều, là người duy nhất trong làng vừa nghiêm khắc vừa yêu thương cậu, ngay cả khi cậu đột nhiên trở thành đàn ông, bà ấy cũng không thay đổi thái độ. Nếu Trương thẩm cũng có thể dùng hạt giống siêu lúa lai thì thật tốt, trồng một năm bằng ba năm.

"Đừng có đòi hỏi quá đáng." Tiết Phỉ Phong cảnh cáo.

Thẩm Thanh Nhiên: "Ta chỉ muốn giúp thẩm ấy thôi."

Tiết Phỉ Phong không tin: "Tại sao?"

Ánh mắt Thẩm Thanh Nhiên đầy chân thành: "Vì... ta rất thích thú với việc gieo trồng!"

Thẩm Thanh Nhiên đẩy nhẹ đầu gối Tiết Phỉ Phong, "Phong ca, Lý ca, huynh giúp ta với."

Tiết Phỉ Phong bị cậu làm phiền không thể chịu nổi, cuối cùng phải đồng ý, nghiêm giọng: "Không được gọi là Lý ca!"

"Phong ca?" Thẩm Thanh Nhiên nghiêng đầu hỏi thử.

Tiết Phỉ Phong túm lấy cằm cậu, "Cũng không được."

Phải gọi là tướng công.

Tướng quân cũng muốn tận hưởng niềm vui gieo trồng, nhưng có ai giúp hắn không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play