Số phận của Chiêu Chiêu

Chương 6


1 tuần


10.

Một đời này, ta vuốt ve Đạp Tuyết cường tráng, đút cho nó một nắm cỏ thơm, sau đó ở bên tai tuyết trắng của nó nói:

“Đạp Tuyết ngoan, ngày mai ta tới đón ngươi.”

Đạp Tuyết giống như nghe hiểu, thân mật cọ cọ gương mặt của ta.

Ta đem Đạp Tuyết đến Ngự Mã Ty.

Ngự Mã Ty là do Ngự Lâm Quân quản lý, từ trên xuống dưới Ngự Lâm Quân đều rất kính trọng vị chủ soái đã đánh lui Bắc Mãng là ta đây.

Ta nhân tiện đưa cho họ mấy bình rượu ngon, mấy quản sự kia vừa nịnh hót ta, vừa uống rượu đã rót ra.

Chờ đến khi bọn họ uống say, đạp tuyết được đưa vào chuồng ngựa.

Mã phu kia đang muốn đổ một túi bột phấn màu xanh lục vào bồn nước trước mặt đạp tuyết, bỗng nhiên cảm thấy cổ lạnh toát.

“Ngươi định làm gì với ngựa của ta?”

Mã phu chỉ chớp mắt đã nhìn thấy chiếc dao găm đang chống trên cổ hắn:

“Tống… Tống nguyên soái? Ngài chưa đi à?”

Tính mạng của hắn bị đao của ta áp chế, hắn bị dọa mất mật, quỳ trên mặt đất nói tất cả mọi chuyện:

“Là công chúa bảo tiểu nhân hạ độc cho ngựa của ngài, làm ngài ngày mai xấu mặt! Là lệnh của công chúa!”

“Ở bên kia là tọa kỵ của công chúa ngày mai đúng không?”

Ta chỉ chỉ chuồng ngựa ở phía bên kia, một con Hãn Huyết Bảo Mã trang trí hoa hòe lòe loẹt.

“Hạ thuốc cho nó!”

“Nguyên soái, công chúa biết sẽ xử tử ta mất!”

Tôi ngắm nhìn Hồng Nhận: “Ngươi không làm, ngươi sẽ chết ngay bây giờ!”

Mã phu kia run rẩy đi tới trước mặt Hãn Huyết Bảo Mã, hắn vừa định hạ túi độc dược lúc nãy vào máng nước, ta đã đoạt chất độc của hắn, thay thế đưa cho hắn một túi ba đâu: “Ai bảo ngươi hạ kịch độc? Hạ ba đậu là được!”

Ta vuốt ve Hãn Huyết Bảo Mã, thượng đẳng lương câu (2), chỉ là sai chủ nhân mà thôi, không nên chết.

Bắt đầu ngày thứ hai cuộc đi săn mùa thu, Trường Dương công chúa luôn luôn đi theo sát phía sau ta.

Nàng chờ ta bị ngã ngựa rồi sau đó vây lên.

Nhưng nàng không nghĩ tới, người ngã ngựa lại là bản thân nàng.

Hãn Huyết Bảo Mã hí vang một tiếng, bỗng nhiên ngã nghiêng xuống, công chúa cũng ngã theo, Tần Lập Chu vẫn đi theo phía sau công chúa không kịp ghìm ngựa, theo quán tính cũng bị ngã về phía trước.

Tần Lâp Chu chuyển động tròng mắt, thuận tay ôm lấy công chúa.

Nơi này là một sườn dốc, mọi người đều thấy cơ thể của công chúa và Tần Lập Chu dán lấy nhau cùng lăn xuống triền núi.

“Trời ơi! Anh hùng cứu mỹ nhân!”

Ta đứng ở vị trí kiếp trước của công chúa, cũng hô lên một câu giống như nàng, mọi người ở xung quanh lập tức bị ta đánh lạc hướng, đám thế gia công tử không ít đồ đệ ăn chơi trác táng, quả nhiên có người ầm ĩ lên.

“Tần Lập Chu nghe thấy một tiếng kinh hô này của ta, trái tim hư vinh bị quấy phá, duỗi tay lôi kéo áo ngoài của công chúa bị cục đá làm rách, dịu dàng quan tâm:

“Công chúa, người không sao chứ?”

Trường Dương công chúa phục hồi tinh thần, chỉ nghe thấy ta ở trên sườn núi kêu to: “Thời khắc nguy cấp không rời không bỏ, các ngươi thật là xứng đôi!”

Trên mặt Tần Lập Chu ngượng ngùng đỏ ửng, Trường Dương lại giơ tay tát cho hắn một cái: “Ngươi là cái thá gì! Cút ngay!”

Ta ở trên sườn núi huýt sáo một tiếng: “ Một người là công chúa được nuông chiều, một người là thanh niên tài tuấn, đây không phải là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi trong tiểu thuyết hay sao? Thật là tuyệt phối!”

Mọi người xung quanh đều cảm thấy ta nói rất có lý, cười ầm lên.

“Tống Chiêu Chiêu, ngươi câm miệng lại cho ta!”

Công chúa buồn bực, muốn cầm một cục đá trên mặt đất để ném ta, nhưng lại chỉ cầm được một đống cứt ngựa chưa kịp khô.

Đạp Tuyết ở trên sườn núi, vui sướng lại kiêu ngạo hất hất đầu.

Đây là con ngựa ăn nhiều lại ị nhiều, tối hôm qua ăn rất nhiều cỏ thơm do ta bón, vừa nãy mới ị một bãi thật lớn, vừa lúc bị công chúa nhặt được.

__

(2) Lương câu: Ngựa tốt, ngựa đã thuần và rất ngoan


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play