Số phận của Chiêu Chiêu

Chương 5


1 tuần


Trường Dương nổi giận đùng đùng trở lại tẩm cung, dùng tay gạt bỏ điểm tâm trên bàn xuống, lại bởi vì động tác quá mạnh, ảnh hưởng đến miệng vết thương ở tai phải, giơ tay sờ soạng, ngoại trừ một tay đầy máu, nơi đó rỗng tuếch.”

“Hệ thống! Hệ thống! Ngươi ra ngoài cho ta!”

“Hãy trả lời ta một tiếng đi!”

“Ngươi là đồ vô tích sự! Ngươi đi đâu rồi? Ngươi mặc kệ ta ở lại một mình ở nơi quỷ quái này à!”

Thị nữ ở tẩm cung của công chúa không dám tiến lên, chỉ nói công chúa thiếu một cái tai, chắc là điên rồi.

Trường Dương gọi hệ thống nửa ngày, không có ai trả lời nàng cả.

Hệ thống vẫn luôn ký sinh ở tai phải của nàng, hiện tại tai phải bị chém mất, hệ thống cũng bị mất theo rồi.

Cũng may là trước khi nàng xuyên thư đã nắm giữ toàn bộ hướng đi của cốt truyện này, cho dù không có hệ thống, nàng cũng có thể ở góc nhìn của thượng đế, đi sắp xếp vận mệnh của người khác.

Nhưng thiếu một cái tai, rốt cuộc cũng rất khó coi.

 Nàng ngồi soi gương, kéo búi tóc xuống, dùng tóc che khuất tai phải bị mất, ngắm nghía bản thân mình trong gương:

“May là nguyên chủ xinh đẹp, có thiếu một cái tai thì vẫn khuynh quốc khuynh thành.”

“Chỉ cần gả Tống Chiêu Chiêu cho Tần Lập Chu, lại giết chết nàng, cố Thanh Dã nhất định sẽ yêu ta.”

“Người đâu!”

Nàng gọi cung nữ, hạ lệnh: “Đi Tống phủ truyền lệnh của bản công chúa, cuối tháng là cuộc đi săn mùa thu, bảo Tống Chiêu Chiêu và hôn phu của nàng cùng nhau tới!”

“Bổn cung muốn cho tất cả mọi người đều biết, Tống Chiêu Chiêu và đồ phế vật như Tần Lập Chu xứng đôi đến mức nào!”

9

Chớp mắt, cuộc đi săn mùa thu của hoàng thất đã đến rồi.

Cuộc đi săn mùa thu là truyền thống của hoàng tộc, các thế gia đều sẽ phái ra con cái trẻ tuổi xuất sắc cùng đi săn với các hoàng tử hoàng nữ, vừa là tỉ thí, cũng vừa vì sự ưu ái của đế vương.

Theo quy củ, trước cuộc đi săn mùa thu một ngày, các gia tộc sẽ giao toàn bộ tọa kỵ cho  Ngự Mã Ty(1) quản lý. 

Kiếp trước, ta giao Đạp Tuyết cho Ngự Mã Ty, nó đã theo ta nhiều năm chinh chiến.

Khi bắt đầu ngày thứ hai của cuộc đi săn mùa thu, ta cưỡi Đạp Tuyết nhất kỵ tuyệt trần, khi căng trường cung muốn bắn chết lợn rừng, thì Đạp Tuyết ở trên bãi đá vụn bỗng nhiên hai võ xụi lơ, miệng sùi bọt mép ngã quỵ xuống đất.

Ta cũng lăn khỏi lưng ngựa, đầu gối nện thật mạnh trên tảng đá bén nhọn, bị ngã gãy xương đùi, lại sai tay.

Tần Lập Chu vốn đi sau ta một khoảng xa thì không biết từ khi nào đã đuổi tới, hắn tiến lên, một tay ôm ta vào ngực. Ngay sau đó, Trường Dương công chúa mang theo một đám thế gia công tử xông tới.

Công chúa kinh hô: “Anh hùng cứu mỹ nhân! Các vị có thấy không! Cho dù là một nữ hán tử như Tống Nguyên soái, trong những thời khắc mấu chốt vẫn cần có sự bảo hộ của nam nhân!”

Ta muốn tránh thoát khỏi vòng tay của Tần Lập Chu, nhưng cổ tay đã bị sai nên vô cùng đau nhức, Tần Lập Chu nhân cơ hội ôm chặt ta trong ngực, hắn chỉ lo an ủi ta: “Chiêu Chiêu, đừng sợ, ta tới đây! Ta thổi một chút miệng vết thương của ngươi sẽ không đau nữa.”

“Buông ta ra! Ta muốn đi xem Đạp Tuyết của ta!”

Ta dùng một chưởng đẩy hắn ra, kéo theo chiếc chân đã bị gãy bò tới bên người Đạp Tuyết.

Hơi thở của Đạp Tuyết rất gấp, bọt mép trong miệng sùi ra đã có thêm tơ máu.

Đạp Tuyết đã từng theo ta vào sinh ra tử, từng chở ta bị hôn mê vì trọng thương ra khỏi sơn cốc, vì ta mà tìm nguồn nước, đưa ta về quân doanh.

Nó là chiến hữu của ta, là ân nhân của ta, cũng là anh hùng, giống như những tướng sĩ bảo vệ quốc gia.

Nhưng nó đã chết, nó nằm trong lòng ta đau khổ mà hí vang, nuốt xuống một hơi cuối cùng.

Đạp Tuyết bị đầu độc, ta tra được đến Ngự Mã Ty, cuối cùng tra được thủ phạm đầu độc - Trường Dương công chúa.

“Ta làm sao biết được thuốc kia có thể độc chết ngựa của ngươi chứ?”

“Ước nguyện ban đầu của ta chỉ là giúp ngươi thu lại mũi nhọn ở khu vực săn bắn, Tần Lập Chu không biết cưỡi ngựa càng không biết đi săn, ngươi phải thông cảm cho hắn chỉ là một ngôn quan văn nhược, trận đi săn mùa thu này, ngươi nên nhường hắn một chút!”

“Ngươi quá mạnh mẽ, sẽ khiến cho Tần Lập Chu không xuống đài được! Còn không phải tại ngươi tranh cường háo thắng, bản công chúa mới phải ra tay!”

“Bổn cung đó là vì muốn các ngươi phu thê hòa thuận, Tống Chiêu Chiêu, ngươi nên quỳ xuống ta ơn ta mới đúng!”

Ta cầm roi ngựa xông lên, muốn đánh nát mặt nàng, lại bị mấy chục Ngự lâm quân hợp lực ấn xuống.

Cuối cùng, ta bị trị tội bất kính đối với công chúa, bị đánh ba mươi trượng.

Ta bị đánh ở công chúa điện, cả người đều là máu,  Trường Dương công chúa đi lên phía trước, nâng cằm ta cười:

“Chỉ là một con súc sinh mà thôi, bổn cung độc chết thì độc chết, ngươi còn muốn đòi lại công bằng cho nó hay sao? Tống Chiêu Chiêu, ngươi buồn cười thật đấy!”

____

(1) Ngự Mã Ty: Cơ sở chăm sóc, chăn ngựa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play