Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh

Chương 79


1 tuần

trướctiếp

Liêu Vĩ Minh nhìn ông ta tiến vào, nhướng mày: “Cậu còn dám tới? Thể diện của tôi đều bị cậu làm mất hết, cút ra ngoài, nhìn thấy cậu đã thấy phiền.”

Chu Thiến nhìn chân giò ông ta xách theo, phiền muộn cũng tán hơn phân nửa, “Ngồi xuống, tôi mua rượu và thức ăn cho hai người. Hai người uống hai chén.”

Khương Ái Đảng cúi đầu khom lưng cười đưa chân giò qua, “Đây là buổi chiều mua, vốn chuẩn bị buổi tối đưa tới chúc mừng, kết quả...... là tôi có lỗi với hội trưởng, làm mất mặt hội trưởng.”

Nhà bọn họ cũng sầu vân thảm đạm, cơm cũng không có ai ăn, tức no rồi. Duy trì thanh danh bao nhiêu năm, thoáng cái đã bị bại hoại hết. Nhưng tức giận cũng vô dụng, vấn đề còn phải giải quyết.

Liêu Vĩ Minh mắng ông ta vài câu, thở dài: “Một nhà anh cả cậu thật sự trơn trượt không chịu nổi. Khương Mật này cũng tà môn, chuyện tốt gì đều để cô ta đụng phải, còn trùng hợp như vậy. Lão già Trần Cao Lĩnh này ban đêm nằm mơ cũng phải vui chết, Trương Vân Anh và Bành Dương thế nào lại không phải người công hội chúng ta.”

Khương Ái Đảng vội vàng phụ họa: “Ai nói không phải chứ. Chỉ là Khương Mật sắp xuống nông thôn, nó xuống nông thôn, những chuyện này sẽ phai nhạt. Trước mắt chuyện quan trọng nhất là khiến công hội chúng ta dương danh, kế tiếp chúng ta nâng cao tâm, làm lớn làm tốt mọi chuyện!”

Liêu Vĩ Minh thích điểm này của Khương Ái Đảng, cam lòng bỏ vốn gốc, chưa bao giờ tay không tới nhà, đầu óc còn có thể xoay chuyển nhanh.

“Vậy cậu nói xem.”

Chu Thiến cũng bưng lên hai đĩa mồi rượu và thức ăn, một đĩa đậu phộng, một đĩa thịt đầu heo, Liêu Vĩ Minh lại đi lấy rượu cao lương và chung rượu, hai người vừa ăn vừa nói.

“Hiện nay hoạt động công đoàn đều là cấp dưới đi làm, tuy rằng cũng dụng tâm, nhưng rốt cuộc kém chút, từ ngày mai trở đi, hội trưởng dẫn chúng ta đi làm.” Khương Ái Đảng nói: “Sáng an ủi bà lão cô đơn trong nhà máy, buổi chiều giúp đỡ công nhân khó khăn, ngày mai chúng ta liền đi giúp công nhân tranh thủ phúc lợi nhà ở. Trần Cao Lĩnh không phải muốn giúp Khương Ái Quốc giải quyết nhà ở sao? Vậy chúng ta sẽ cùng tranh thủ phúc lợi nhà ở cho những người như Khương Ái Quốc chăm chỉ làm việc hai mươi năm không có nhà ở cùng nhau.”

Về phần có thể có nhà hay không, vậy không phải là chuyện của ông ta.

Dù sao nếu Khương Ái Quốc có nhà, vậy những công nhân cần cù chăm chỉ này cũng phải cho nhà.

Chu Thiến vỗ tay cười to, chỉ cảm thấy vui sướng. “Trần Cao Lĩnh nếu thật sự có lòng tốt, vậy ông ta nên thay mọi người giải quyết vấn đề nhà ở, chỉ giải quyết cho Khương Ái Quốc, đây không phải là cấu kết sao?”

Liêu Vĩ Minh: “..... Chuyện này, cậu thay tôi đi làm!”

Tranh thủ phúc lợi nhà ở, đắc tội lãnh đạo cấp trên nhiều, chuyện này phải do Khương Ái Đảng đến làm.

Khương Ái Đảng ngẫm lại lời Thư Âm nói, ông ta cam đoan nói: “Hội trưởng yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết khả năng trải tốt tiền đồ cẩm tú cho hội trưởng.” Ông ta lại nói: “Hội trưởng, buổi trưa ngày mai, chúng ta ra bờ sông đi dạo, gần đây trời nóng, không ít trẻ con bơi lội bên bờ sông, vạn nhất gặp phải một người chết đuối......”

Liêu Minh Vĩ: “Có thể trùng hợp để tôi gặp phải như vậy?”

Khương Ái Đảng: “Sao lại không thể?”

Liêu Vĩ Minh cười ha ha, “Được lắm! An bài thỏa đáng chút, đừng để cho người ta bắt được nhược điểm.”

Khương Ái Đảng cũng cười ha ha theo, Thư Âm nói đúng, hội trưởng quả thật chỉ có một, nhưng cũng không nhất định cần phải để Liêu Vĩ Minh leo lên, cũng có thể khiến Liêu Vĩ Minh ngã xuống. Vị trí trống, không phải là của ông ta à.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp