Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh

Chương 67


1 tuần

trướctiếp

Cô ta nhìn chằm chằm Lưu Vân và Thẩm Hoài Thành cân nhắc, Thẩm Hoài Thành ngược lại không cần quan tâm, một con quỷ đoản mệnh nằm liệt trên giường! Không sống được mấy ngày. Về phần Lưu Vân, ba cô ấy hình như là đầu bếp của nhà hàng quốc doanh.

Hừ, cô ta ngồi chờ xem chuyện cười của nhà Khương Mật.

Khương Mật giương mắt, vừa vặn đối diện tầm mắt âm lãnh của Khương Thư Âm, cô ta lại muốn làm gì? Thật sự là một cây gậy quấy phân. Cô cũng không thể gặp chiêu phá chiêu, bằng không xuống tay trước?

Khương lão thái đều sắp tức chết, bà ta trừng mắt nhìn Khương Mật và Khương Lệ Quốc, không nhìn được hai người nở mày nở mặt: “Khương Lệ Quốc, mày hôm nay đánh chết con nhóc chết tiệt này cho tao, bằng không tao sẽ đánh chết mày.

Khương Mật không nói gì, lúc này còn kêu đánh chết ai, cô khóc: “Bà nội, bà đánh chết cháu đi.”

Khương Ngưng vành mắt đỏ bừng: “Bà nội, bà không muốn thấy chúng cháu tốt sao? Thân thể Mật Mật mới khá hơn chút, bà muốn em ấy chết?”

Khương Mật: “Rốt cuộc cháu có phải là cháu gái bà không? Ba cháu có phải bà nhặt được không?”

Khương lão thái: mày mày mày......

Khương Mật: “Bà nội, bà đừng tức giận, cô cả, cô đứng vững, bà nội lại muốn đánh người.”

Khương lão thái tức giận cũng không giả bệnh, trực tiếp nhảy xuống từ trên ghế, giơ gậy muốn đánh Khương Mật, Khương Mật gào khóc chạy về phía trước, chuyên chạy về phía đám người Khương Ái Đảng, trốn ở sau lưng bọn họ: “Chú hai, chú nhìn cháu bị đánh chết sao?”

Khương Ái Đảng:…

Lúc này, Từ Nhạc Ninh cách một đám người hô: “Khương Mật, Khương Mật, cô có ở đây không?”

Khương Thư Âm nhìn thấy Từ Nhạc Ninh, ánh mắt lạnh xuống, chính là cô ấy phá hỏng thanh danh của mình, cầm một tấm ga giường rách nói cô ta và Diêm Hạo Dương lăn ga giường trong công viên.

Từ Nhạc Ninh cũng không ngẫm lại, nếu không phải mình, sao Diêm Hạo Dương lại đối xử tốt với cô ấy như vậy? Nếu không phải là cái giá phải trả của loại thuốc này quá đắt đỏ, cô ta thật sự muốn mua cho Từ Nhạc Ninh uống. Quên đi, Từ Nhạc Ninh không xứng.

Bên cạnh Từ Nhạc Ninh còn có một đám người, có người nhà của cô ấy, còn có đồng chí cảnh sát và mấy người xa lạ.

Khương lão thái kích động: “Là Nhạc Ninh, có phải Khương Mật làm gì vi phạm pháp luật không?”

Khương Ái Hà: “Đồng chí công an, Khương Mật phạm tội gì, làm phiền các anh đi một chuyến?”

Chu Thiến vốn khó chịu trong nháy mắt kích động, “Ôi, đây là làm sao vậy?”

Khương Ái Quốc khẩn trương kéo Khương Mật, đưa cô trốn ra phía sau.

Khương Mật rất cảm động, người cha này, mặc kệ lúc nào, thương nhất chính là đứa nhỏ, cô ôm cánh tay Khương Ái Quốc, “Ba, chuyện tốt.”

Mọi người tránh ra vị trí, Từ Nhạc Ninh dẫn một người phụ nữ trẻ tuổi ôm đứa nhỏ đi vào, người phụ nữ trẻ tuổi kia trong nháy mắt nhìn thấy Khương Mật, muốn quỳ xuống hướng Khương Mật.

Khương Mật nhanh tay lẹ mắt, vội vàng nâng cô ấy lên, “Đây là làm gì, mau đứng lên.” Cô nhìn đứa bé trong lòng người phụ nữ trẻ tuổi ôm, hiện nay đã tỉnh, đôi mắt to tròn đánh giá chung quanh, cuối cùng rơi vào trên người Khương Mật.

Khương Mật đưa tay sờ sờ bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ: “Bé con bộ dạng thật đẹp mắt, ánh mắt này đen giống nho, lớn lên xinh đẹp, nhất định là một cậu trai đẹp.”

Cô gái trẻ nhìn thấy Khương Mật liền nghẹn ngào: “Đồng chí Khương Mật, tôi không biết phải cảm ơn cô thế nào, cô và đồng chí Nhạc Ninh đã cứu mạng tôi, cứu vớt gia đình nhỏ của chúng tôi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp