Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh

Chương 63


1 tuần

trướctiếp

Từ Nhiễm bừng tỉnh đại ngộ: “À, hát một vở kịch như vậy, là vì chuyện này. Không phải là muốn đưa Trần Cao Lĩnh xuống sao? Đứng ở chỗ này đều là cán bộ cùng người nhà cán bộ, tôi cũng không giấu diếm, không hợp, đây không phải là chuyện của Khương gia lớn nhỏ, đây là chuyện chọn phó xưởng nhà máy dệt. Tôi thấy bác gáo Khương là muốn giết chết con trai lớn, để con trai nhỏ làm hội trưởng à, lại cũng hại Trần Cao Lĩnh, để Liêu Vĩ Minh làm phó xưởng phải không. Lời tôi để ở đây, hôm nay, nhất định phải nói rõ ràng cho tôi biết. Trưởng phòng Phương, không phải vừa rồi anh nói muốn điều tra sao? Vậy điều tra rõ ràng chuyện này, nhìn xem ai đen ai trắng.”

Khương Mật like cho mẹ Khương và Từ Nhiễm, nói thật hay!

Có thể nói như vậy, nói nặng như thế. Trưởng khoa Phương há miệng, “Đồng chí Từ à, cô nói chuyện phải chú ý hình tượng chút.”

Từ Nhiễm tức giận: “Anh muốn chúng tôi chết, còn bảo tôi chú ý hình tượng, tôi không đến nhà các anh đập phá, đã là tính tình tôi tốt.”

Chu Thiến không vui: “Từ Nhiễm, lời này của cô giẫm lên ai vậy? Chuyện của Khương gia, có quan hệ gì với chồng tôi?”

Từ Nhiễm rất mạnh mẽ: “Đều là nhân tinh, giả bộ cái gì.”

Khương lão thái có hơi há hốc mồm, chuyện không có dựa theo dự đoán mà đi, con dâu cả rầu rĩ, làm sao có thể nói ra lời như vậy? Quả nhiên giống như Thư Âm nói, Khương Mật hiện giờ đã thông suốt, con dâu lớn cũng thông suốt theo.”

Khương lão thái gào khóc: “Bất hiếu.”

Khương Mật cũng khóc theo: “Chuyện này nhà chúng ta đến bây giờ cũng không biết, bà nội làm sao biết được, bà nội chẳng lẽ suốt ngày nhìn chằm chằm cha cháu sao?”

Tiếng khóc của Khương lão thái dừng lại một chút, tiếp theo khóc càng mạnh hơn.

Khương Ngưng: “Bà nội, không phải bà bị bệnh sao? Làm sao còn có thể biết tin tức này? Chú hai nói với bà sao?”

Mấy lãnh đạo đều mất hứng, nhất là phó chủ nhiệm quản lý phân xưởng, ông ấy lạnh mặt: “Đồng chí Khương Ái Quốc chiều nay vừa mới trở thành tổ trưởng, trong nhà máy cũng chỉ có người phân xưởng bọn họ biết, Khương đại nương làm sao biết được?”

Trần Cao Lĩnh nói: “Có vài đồng chí, đừng một lòng chuyên kinh doanh mấy mưu kế này, phải đặt tâm tư ở công tác. Nhìn chằm chằm người khác như vậy, còn có thể có tâm tư làm công tác? Tổ chức có thể yên tâm sao?”

Còn kém chỉ mặt gọi họ nói Khương Ái Đảng và Liêu Vĩ Minh.

Khương lão thái có hơi mơ hồ, “Người khác nghe nói con trai tôi làm tổ trưởng, nên nói với tôi một câu, các người đừng hiểu lầm. Ôi, đầu của tôi đau, đau chết tôi rồi.”

Khương Ái Đảng: “Mẹ, mẹ đừng làm con sợ.”

Khương Mật: “A, Bà nội lúc này lại bị bệnh.”

Khương lão thái chậm lại chút, cầm gậy lại chống lên, “Ái Quốc, mày bất hiếu, trong mắt mày không có tao. Mày không nhận sai, mày muốn tức chết tao sao? Mày biết sai rồi sao?”

Trưởng khoa Phương nói: “Đều là người một nhà, nhận sai là được, chuyện này sẽ qua.”

Mẹ Khương: “Không phải thứ tốt, để chúng tôi nhận sai, đây là muốn ném chúng tôi và lãnh đạo vào trong hố lửa. Chuyện này nếu nhận, người một nhà chúng ta đi chết được rồi.”

Từ Nhiễm tát vào mặt trưởng khoa Phương: “Ông biết làm người tốt đúng không? Ông tiếp tục làm đi.”

Trưởng khoa Phương sắp tức muốn chết, nhưng cũng không dám đánh trả, cũng không dám nói chuyện.

Khương Ái Quốc: “Mẹ, cho dù mẹ đánh chết con, con cũng không nhận sai, chúng con không sai.”

Khương Mật khóc: “Bà nội, bà cho cha cháu đứng lên đi, cháu van cầu bà, bà đừng đánh chết cha cháu, cha cháu còn phải nuôi gia đình, bà đánh chết cháu đi, cháu thay cha cháu chết.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp