Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha

Chương 2: Cậu có hai bàn tay vàng (1)


1 tuần

trướctiếp

Làng đại học, Đại học Giang Tả.  

Bạn cùng phòng thứ ba trong đám, vốn đang nằm trên giường tầng học từ vựng, vì lời nhận xét sắc sảo của Bạch Âm về kẻ lừa đảo mà cười phá lên. 

Cậu ta bỏ hẳn bộ thẻ từ vựng xuống, lười biếng thò nửa thân mình ra khỏi giường, móc điện thoại ra rồi nói với Bạch Âm và La Phi Dã: “Nghỉ ngơi tí đê. Tới đây nào các anh em, giúp tao một chút, cười lên nào.”  

Bạch Âm hơi ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhưng vẫn làm theo chỉ huy của cậu bạn, đưa ngón trỏ thanh mảnh chạm nhẹ vào đầu ngón tay của La Phi Dã.  

Trong ánh sáng của đèn flash, hai người để lại một bức ảnh giống hệt poster phim 《E.T.》.  

Trong bức ảnh, La Phi Dã cười vô tri, làn da rám nắng, vẻ ngoài hơi thô kệch, thậm chí ngón tay giơ ra cũng không hiểu sao toát lên một nét cà lơ phất phơ không màng tiến thủ. Mà bên cạnh cậu ta, Bạch Âm với dáng vẻ thanh thoát, mặc chiếc áo mỏng, môi nở nụ cười nhẹ, ánh mắt trong trẻo, tuy đối mặt với ống kính bất ngờ có phần hơi ngượng ngùng nhưng vẫn chẳng thể che giấu được sự tinh xảo trong từng đường nét khuôn mặt, như một bức tranh thủy mặc tinh tế.  

Lão tam chụp xong ảnh liền vội vàng chỉnh sửa bài đăng WeChat, vừa gõ chữ vừa giải thích: “Thằng em cùng cha khác mẹ ngốc nghếch kia của tao lại bắt đầu lân la hỏi Cao Tử để xem tao đang làm gì. Để tao đăng một cái story thỏa mãn nó tí.”  

—【Rảnh rỗi sinh nông nổi, đang cùng vài anh em tái hiện poster phim kinh điển. Đây là phiên bản 1.0, mọi người tích cực đưa ra những góp ý quý báu nhé. [Ảnh ngón tay Bạch Âm và La Phi Dã chạm nhau.jpg]】  

Chưa đầy ba phút, lượt like đã gần chật kín một màn hình điện thoại.  

Lão tam có vòng giao thiệp rất rộng, nhân duyên cực tốt, mà Bạch Âm thì có ngoại hình cực kỳ thu hút. Từ ngày đầu nhập học năm nhất, Bạch Âm đã trở thành “ánh trăng sáng” trong lòng các chị em nữ sinh, ba năm liên tiếp vẫn có thể lấy ra “cảm giác thiếu niên” mà lọt vào vòng chung kết cuộc bình chọn hot boy của trường, trăm lần xem không chán mắt.  

Còn lão tam thì… đang nỗ lực xây dựng hình tượng sinh viên đại học lười biếng, không màng học tập.  

Cậu ta làm điều này cũng không có mục đích gì đặc biệt, chỉ là muốn khiến thằng em ngốc kia của mình tin rằng mình chẳng cần học hành gì, chơi bời thoải mái mà vẫn đứng vững trong top ba của lớp. 

Hành động này vô cùng ngây thơ ấu trĩ, ngay cả lão tam cũng tự thấy vậy, nhưng: “Chỉ cần như thế là đủ để kích động thằng em ngốc kia rồi, não nó bé như cái tầm nhìn hạn hẹp của nó vậy.”

Bạch Âm muốn quan tâm đến bạn cùng phòng của mình, nhưng vì số lần an ủi đã quá nhiều nên làm người có trí thông minh hạn chế như cậu thật sự cảm thấy vốn từ nghèo nàn, chỉ có thể căng da đầu cố gắng nói: “Ít ra, em trai mày cũng dễ đối phó hơn, nghĩ đến cậu tao mà xem.”

Cậu của Bạch Âm hoàn toàn khác biệt so với em trai của lão tam. Ông ta không ghen tị, cũng không bốc đồng giận dữ, mà chỉ mong cả nhà nhanh nhanh chóng chóng trở nên giàu có, để ông ta có thể liên tục lợi dụng và hưởng lợi. Khi bố mẹ còn sống, gã dựa dẫm vào họ, sau khi họ mất, ông ta lại quay ra lợi dụng chị gái. Đến khi chị gái qua đời một cách đột ngột, gã ấy lại không biết xấu hổ mà bám lấy Bạch Âm, muốn tiếp tục ăn bám cháu trai mình.

Một người vừa lì lợm vừa trơ tráo như thế, với một cậu sinh viên như Bạch Âm, đúng là gây ra sát thương cực lớn.

Lão tam nhớ lại những hành vi tồi tệ của cậu Bạch Âm trong nửa năm qua, không thể không thừa nhận rằng, nhà nào cũng có chuyện khó nói, nhưng của nhà Bạch Âm thì đặc biệt khó. 

Thật không thể tin nổi, thậm chí thua cả vụ này, lão tam, người luôn hơn thua, cảm thấy cay đắng. Thằng em ngốc của cậu ta thực sự không được tích sự gì cả, đến tệ mà còn không thể tệ hơn nổi những kẻ tệ của nhà người khác.

Cả phòng ký túc xá có bốn người.  

Lão đại, người siêng năng hiền thục nhất, vừa dọn dẹp xong phòng, nhìn vào thành quả "vĩ đại" của mình, không thể kiềm chế nổi mong muốn tự thưởng cho bản thân, liền tuyên bố: “Quyết định rồi, tối nay chúng ta ra ngoài ăn.”  

Cuộc họp thường trực thứ 501 của phòng ktx nam 324, Đại học Giang Tả, cứ như vậy chính thức được tổ chức tại quán nướng BBQ Tiểu Hoa ngoài trường.  

Là một trong những địa điểm thường xuyên họp chính thức của họ, quán nướng Tiểu Hoa đã thay tên lần thứ năm trong ba năm qua, giờ được gọi là Tiểu Sa La BBQ.  

Ông chủ béo, một chuyên gia nướng đồ ăn theo gia truyền, nổi tiếng khắp làng đại học với món nướng ngon tuyệt vời, cũng nổi tiếng như tay nghề của anh đó chính là tình yêu mù quáng của mình. Thời điểm có bạn gái, quán nướng của anh sẽ mang tên bạn gái + BBQ. Khi không còn bạn gái, quán sẽ đổi tên thành "BBQ Đau Buồn". Trong 20 năm cuộc đời ngắn ngủi của Bạch Âm, đây là người duy nhất mà cậu đã từng gặp sử dụng tên quán như thể đó là trang QQ cá nhân.

Lần này, anh béo lại một lần nữa “tái sinh”, ngay cả menu cũ kỹ, đã qua nhiều năm sử dụng, cũng được cập nhật thành mã QR thống nhất đặt trên bàn.  

Lão Tam chỉ cần liếc qua trang đặt món mới là đã phát hiện ra một cái bug. Với sự nhạy bén về con số, cậu ta phát hiện: “Giờ có thể đặt riêng món rồi, nhưng giá cả không đúng. Nếu đặt riêng đậu phộng và đậu nành, mỗi món chỉ có 7 tệ, nhưng khi đặt chung, giá lại lên đến 16 tệ, đắt hơn 2 tệ.”

Lão đại, là quản gia tiết kiệm, không hứng thú với đậu phộng nhưng muốn đặt riêng đậu nành, lập tức phản ứng: “Nhanh lên, đặt thêm đậu phộng nữa.”

Cả thế giới dường như có thể nghe thấy tiếng tính toán lách cách trong đầu lão đại.

Tiếc rằng lão nhị La Phi Dã, một tên to xác nhưng đầu óc chậm chạp, chẳng đợi lão đại kịp đặt món xong đã đứng lên gặp anh béo trước: “Hệ thống của anh có vấn đề đấy, giá viết sai rồi.”  

Khi anh béo mang nước ngọt tới, đã làm mặt quỷ với cả bốn người: “Suỵt, đây là mẹo của chị dâu mới của mấy cậu—à, các cậu biết cô ấy chứ?—Sa La ấy. Em ấy bảo thế, để khách hàng nào phát hiện ra lỗ hổng này sẽ có thể đặt thêm đậu phộng.”

Đó là bí mật kiếm tiền mới của anh béo.

Cánh cửa bỗng chốc mở ra.

Mọi người đều bàng hoàng trước “tầm nhìn rộng mở” này, nhất là người vừa suýt nữa cũng bị lừa là lão đại. Cậu ta nhanh chóng gõ một dòng vào nhóm chat phòng: 【Tao tin rồi, lão nhị đúng là kẻ ngốc thì có phúc của ngốc.】  

La Phi Dã huých khuỷu tay lão đại một cái, giận dỗi: “Này!”  

Để cảm ơn sự thành thật của cả bốn người, ông chủ béo tặng mỗi người một chai nước ngọt, khiến họ cảm thấy như tấm khăn quàng đỏ trên ngực mình càng thêm tươi thắm.  


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp