“Xin chào, xin hỏi cậu có phải là Bạch Âm không?”
“Đúng rồi. Là tôi đây. Anh là?”
“Tôi là luật sư riêng của em trai bố cậu - cũng chính là chú của cậu - Tiêu tiên sinh Tiêu Bang,đồng thời cũng là người quản lý di sản của ông ấy, tôi được Tiêu tiên sinh ủy thác, bây giờ..."
“Ồ, tôi biết rồi.”
“Biết rồi? Mạo muội hỏi một chút, cậu đã biết được gì? Tôi là luật sư của chú cậu thật mà”
“Không, anh là lừa đảo.”
Lời còn chưa nói hết, Bạch Âm đã cúp máy.
Sau khi nhận ra đây là một cuộc lừa đảo qua điện thoại, thường thì người ta sẽ xử lý theo ba cách: hoặc mắng chửi, tranh luận với kẻ lừa đảo, hoặc tiếp tục đùa giỡn với đối phương để giết thời gian, hoặc giống như Bạch Âm - cúp máy ngay lập tức, quyết không cho kẻ lừa đảo nói thêm bất cứ câu nào.
Bởi vì Bạch Âm hiểu rõ bản thân, cậu không đủ kiên định cũng chẳng đủ thông minh, rất dễ bị những lời đường mật của kẻ lừa đảo thuyết phục, thế nên cần phải dập tắt mọi mối nguy ngay từ khi nó mới manh nha.
Tên nhóc cùng phòng, La Phi Dã, đang bận chơi game cũng không quên hỏi han:
“Làm sao thế?”
“Cuộc gọi lừa đảo, tên này chắc não có vấn đề, hoặc là gã ta nghĩ tao bị ngu,” Dù đầu óc không nhanh nhạy như Bạch Âm, cũng vẫn cảm thấy mình như bị xúc phạm trí tuệ, “Có ai ở thời hiện đại lại tên là 'Chopin'* không chứ? Gã thậm chí còn không thèm gọi người chú giả mạo của tao một tiếng ‘Bạch tiên sinh’!”
*Tiêu Bang trong tiếng trung đồng âm với Chopin (nhà soạn nhạc nổi tiếng)
Và đó là tất cả những gì Bạch Âm nhớ về một ngày trước khi cậu biết mình sắp thừa kế đống tài sản trăm tỷ.
Lời tác giả:
P.S.: Câu "Gã thậm chí còn không thèm gọi chú giả tao là “Bạch tiên sinh" lấy cảm hứng từ bộ phim kinh điển —"You don't even call me Godfather."