“Ta không phải là quá tức giận sao?” Bị Thẩm Kiến Hoa rống, khí thế của Chu Lan Phương ít đi một chút.
“Trước kia sao cháu không nói?” Thẩm Kiến Hoa hít sâu một hơi, tận lực nhịn xuống lửa giận.
Đã sắp ăn tết, ngày mai lại là thi cuối kỳ, hắn không nghĩ ở ngay lúc này làm lớn sự tình, ảnh hưởng đến kết quả thi của bọn nhỏ.
“Chị không cho nói” Chu Tư Vũ lộ ra biểu tình thực sợ hãi, “Cháu cũng sợ sau khi nói ra, cô và dượng sẽ đánh chị, trước khi đi ngủ chị đều nói với cháu, chị hận hai người.”
Trong khoảng thời gian này Thẩm Miên biểu hiện quá tốt, khẳng định sẽ ở trước mặt Thẩm Kiến Hoa tranh công, cô cần phải tiên hạ thủ vi cường, chặt đứt đường lui của Thẩm Miên.
“Nó sao lại hận chúng ta, chúng ta nuôi nó lớn như vậy, là nuôi ra một kẻ thù có phải không?” Cảm xúc của Chu Lan Phương đặc biệt kích động, lải nhải tức giận mắng, “Ta đã nói con oắt chết tiệt kia là sói mắt trắng mà, ngươi lúc này đã tin chưa?”
“Miên vì sao lại hận chúng ta? Còn không phải do ngươi làm mẹ mà không có làm tốt sao?” Thẩm Kiến Hoa dù tức giận, nhưng đầu óc vẫn chưa có hồ đồ.
Nuôi con gái nhiều năm như vậy, dù cho thật không nghe lời, thì lại quản chặt là được, tổng không thể đánh chết đi?
Chu Lan Phương ủy khuất, mắt đỏ lên, “Cái gì cũng do ta, ta ở nhà cực cực khổ khổ chăm sóc nó, còn không tốt đúng không?”
Chị dâu của cô nói không sai, con của người khác không thể nuôi, dù cô có đối xử tốt thì cũng đều là sói mắt trắng, không khéo về sau còn đá cô ra ngoài, đón mẹ đẻ về nhà.
Còn may cô thông minh, nhận Tư Vũ về nuôi.
Thấy cô như vậy, ngữ khí của Thẩm Kiến Hoa mềm xuống một ít, “Ta cũng không có trách ngươi, chỉ là bảo ngươi đối xử với Miên tốt hơn một chút, con bé hiện tại đã lớn, có suy nghĩ riêng, ngươi còn đối xử với nó như vậy, nó khẳng định sẽ ghi hận ngươi.”
Lời là nói như thế nhưng khi biết Thẩm Miên ghi hận bọn họ, trong lòng hắn vẫn thực không thoải mái.
Đã là con gái đẻ, hắn sao có thể đánh chửi, có quan hệ huyết thống, dù sao cũng sẽ không ghi hận bọn họ.
“Chờ đến khi nó trở lại, ngươi hãy giáo dục nó thật nghiêm khắc vào, theo ta, cũng không cần thi cuối kỳ nữa, nó khẳng định sẽ thi không tốt”
Thật vất vả mới tóm được cơ hội, Chu Lan Phương hận không thể dẫm Thẩm Miên vào bùn đất.
“.
,.
.” Thẩm Kiến Hoa nhíu mày, địch ý của Chu Lan Phương đối với Thẩm Miên quá rõ ràng, những lời trước kia hắn nói với Chu Lan Phương, hiện tại xem ra, căn bản đều vô dụng.
Một người là con gái, một người là người vợ đã sống với mình sắp đủ 20 năm, trách cứ bất luận một phương nào, trong lòng hắn cũng đều không dễ chịu.
“Chúng ta vẫn nên chuyên tâm bồi dưỡng Tư Vũ đi! Chờ sau này Tư Vũ thi đậu đại học, chúng ta có thể đi theo vào trong thành phố sống những ngày lành.
Về phần con oắt chết tiệt kia, tìm cho nó một nhà chồng, qua hai năm nữa ga di là được, dù sao cũng không quản được, ta cũng lười quản tiếp.”
Người gả đi ra ngoài, cũng đỡ phải ở trước mặt cô gây chướng mắt.
Đối với việc này, trong lòng Thẩm Kiến Hoa lại có chủ ý khác, lần này hắn không bị Chu Lan Phương kích động, “Chuyện đi học, chờ thành tích cuối kỳ ra tới lại nói.”
Việc này hắn đã đáp ứng trước mặt trưởng thôn, đàn ông nói chuyện, một ngụm nước miếng một cái đinh, sao có thể thay đổi bất thường được?
Thẩm Miên cũng đã nói, nếu thi không tốt con bé sẽ tự nguyện từ bỏ việc học.
Đến lúc đó cũng không trách được bọn họ, là đứa trẻ không biết tự cố gắng.
“Ngươi cứ tiếp tục chiều nó đi, nó chính là bị ngươi chiều thành như vậy”
Trong lòng Chu Lan Phương không thoải mái, nhưng thấy thái độ Thẩm Kiến Hoa kiên quyết, cô chung quy không lại tiếp tục làm ầm 1.
Lần này Thẩm Kiến Hoa trở về đưa cho cô mấy chục đồng tiền, có tiền bỏ vào túi, tâm tình của cô tốt hơn nhiều.
Về phần con oắt chết tiệt kia phải bỏ học, là chuyện sớm hay muộn mà thôi, không đáng để cô vì việc này mà cãi nhau cùng Thẩm Kiến Hoa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play