Chu Tư Vũ càng nghĩ, càng cảm thấy sự tình rất quái dị, “Ngươi nói một người, vì sao sẽ đột nhiên biến hóa lớn như vậy?”
Nghĩ nghĩ, Vương Lăng Lăng không quá xác định nói, “Ta nghe nói có người thân mình quá yếu, dễ trúng tà”
Cha Vương, mẹ Vương tương đối mê tín, có một lần em trai bị chó hoang dọa, đang ngủ đột nhiên bừng tỉnh khóc nháo, người trong nhà liền nói là bị dọa rớt hồn, nửa đêm gọi hồn trở về.
Lúc ấy Vương Lăng Lăng ngủ ở bên cạnh, ấn tượng khắc rất sâu.
Triệu Hân Lan ở bên cạnh bị dọa cho run lên, “Ngươi không phải nói là Thẩm Miên bị trúng tà chứ?”
“Ta không nói Thẩm Miên trúng tà” Vương Lăng Lăng chạy nhanh phủi sạch quan hệ, “Ta chỉ nói, người thân thể yếu, dễ bị nhiễm ....
.”
Khi học tiểu học, trong sách giáo khoa dậy là không cần tin tưởng mê tín dị đoan, thầy Trần cũng không thích nhất là người phong kiến mê tín, nếu truyền ra là cô phong kiến mê tín, vậy chức tổ trưởng này cũng không cần làm nữa.
Trong đầu Chu Tư Vũ vẫn luôn thoáng hiện ra mấy chữ “ người thân mình quá yếu, dễ trúng tà “
Thẩm Miên vẫn luôn suy dinh dưỡng, ngày đó cũng xác thật bị đánh rất nghiêm trọng, thân mình đâu chỉ là yếu? Bộ dáng nằm ở trên giường, giống như sắp chết.
Không phải là....
.
cô rùng mình một cái, cả người nổi da gà, buổi tối cô còn phải ngủ chung một cái giường với Thẩm Miên.
Lo lắng Thẩm Miên thi tốt, hơn nữa bị dọa một chút, Chu Tư Vũ một buổi trưa tinh thần đều không tốt lắm, về đến nhà, nhìn thấy Chu Lan Phương ở cửa phòng bếp hái rau, thần sắc cô uể oải kêu một tiếng.
“Cô”
Chu Lan Phương liếc mắt một cái liền nhìn ra cảm xúc của cô không đúng lắm, lập tức buông rau trong tay ra, quan tâm hỏi, “Đây là làm sao vậy? Có phải ai ở trường học ức hiếp cháu hay không?”
Vừa định oán giận vài câu, liền thoáng nhìn thấy một đôi giày đi mưa để ở cửa phòng bếp, Chu Tư Vũ tâm tư vừa động, đây là giày Thẩm Kiến Hoa đeo khi đi làm việc.
“Dượng đã trở lại sao?”
Dứt lời, Thẩm Kiến Hoa liền từ trong phòng bếp đi ra, thấy chỉ có một mình cô, liền kỳ quái hỏi, “Miên sao không trở về cùng châu?”
“Chị....
.” Chu Tư Vũ muốn nói lại thôi.
“Có phải con bé chết tiệt kia lại chạy đi chơi hay không?” Chu Lan Phương gấp không chờ nổi truy vấn.
“Dượng, cháu nói nhưng dượng đừng mắng chị nhé.” Chu Tư Vũ một bộ dáng che chở Thẩm Miên.
“Cháu nói đi” biểu tình Thẩm Kiến Hoa trở nên nghiêm túc, trực giác khiến hắn cảm thấy chuyện Chu Tư Vũ sắp nói tuyệt đối không phải tin tức tốt øì.
"Chị đi học không lắng nghe giảng bài, cùng nam sinh nói chuyện phiếm, bị giáo viên gọi vào văn phòng dạy bảo.” Chu Tư Vũ thật cẩn thận nói.
“....” sắc mặt Thẩm Kiến Hoa nháy mắt trầm xuống.
“Con oắt chết dầm kia” Chu Lan Phương cắn chặt hàm răng, thở phì phì cáo trạng, “Ngươi xem, ta đã nói nó không phải đứa có thể học, ngươi liền không nghe, nó như vậy, ở trên người nó tiêu bao nhiêu tiền, đều là vô dụng”
“Kỳ thật....
.” Chu Tư Vũ một bộ dáng không biết có nên tiếp tục nói hay không, cuối cùng như là hạ quyết tâm, mới lại tiếp tục nói, “Đoạn thời gian trước, chị bởi vì không lắng nghe giảng, đã bị phạt đứng một lần, chị còn chạy đến WC nam đánh nhau cùng người khác, khi đó cô Lý la hét am ï muốn khai trừ chị, còn nói cuối kỳ sẽ lấy thư thông báo, đi gặp phụ huynh......”
“Ngươi nghe một chút, ngươi nghe một chút coi, so với lưu manh ngoài xã hội còn khốn nạn hơn, ta quản nó thì ngươi cứ che chở, ngươi xem đều bị ngươi chiều thành bộ dáng gì” Chu Lan Phương kích động đến sắp nhảy dựng lên.
“Ngươi gào cái gì?” Thẩm Kiến Hoa tức giận trừng mắt liếc nhìn cô một cái, lại không phải sự tình sáng rọi gì, còn muốn nháo đến trong thôn đều biết đúng không?