“Chuyện thương tâm gì?”
Lục Tư Viễn luôn luôn không thích nói chuyện phiếm, đáy mắt dần hiện ra ánh sáng bát quái, trực giác nói cho y chuyện thương tâm này, có quan hệ cùng sự tình trên chiến trường.
Đương nhiên, hắn cũng biết, hiện tại là niên đại hoà bình, không có chiến trường, nhưng quân nhân vẫn lấy một loại hình thức khác, bảo hộ nhân dân.
Có nhiệm vụ mức độ nguy hiểm một chút cũng không thể thấp hơn so với lên chiến trường.
Thẩm Miên ra vẻ phiền muộn, “Con trai của trưởng thôn là liệt sĩ, anh ấy cùng con trai thôn trưởng là chiến hữu, ngươi nói, có cái gì so với tình cách mạng hữu nghị càng thân thiết hơn?”
Trên thực tế, chuyện Hạ Nam cùng con của trưởng thôn, Thẩm Miên cũng không biết quá nhiều, nhưng một chút này đã đủ để đắn đo Lục Tư Viễn.
Quả nhiên, khi Lục Tư Viễn nghe được lời này, ấn tượng đối với Hạ Nam càng thêm tốt hơn.
Nhìn thấy Hạ Nam lái xe lại đây, Thẩm Miên vội vàng nhắc nhở hắn, “Anh ấy không quá thích người khác bát quái, ngươi đợi lát nữa đừng nói những chuyện này”
Lục Tư Viễn liếc mắt nhìn cô một cái, hắn lại không phải ngốc tử.
Ô tô của Hạ Nam ngừng ở bên cạnh Thẩm Miên, Thẩm Miên cũng có chút câu ne.
Sau khi cô mở cửa xe ra, hắn lại nói một câu, “Ngồi phía trước đi”
Nhìn thấy cô sững sờ, hắn khó được giải thích một câu, “Mặt sau có đồ.”
“Nga!” Thẩm Miên ngoan ngoãn lên tiếng, sau khi ngồi trên xe, quay đầu nhìn thoáng qua, mới phát hiện mặt sau để một ít thịt cùng táo, hắn là tới chợ mua thức ăn sao?
Chú ý tới tầm mắt của cô, Hạ Nam trầm giọng nói một câu, “Đưa cho bác Triệu.”
Đã sắp đến thời điểm ăn tết, nhưng hiện tại tuyết rơi, chờ đến sau khi tuyết tan, trên đường sẽ đặc biệt lầy lội, ít nhất phải một tuần không thể lái xe.
Cho nên thừa dịp tuyết còn chưa có tan, trên đường còn có thể lái xe liền đi.
“Ngail”
Thẩm Miên đáp lại một tiếng, sau đó ngậm miệng không lên tiếng.
Lần trước ngồi xe cùng Hạ Nam, là bất đắc di Lúc ấy cô vừa mới trọng sinh, cả người có chút mơ màng hồ đồ, lực chú ý liền không ở trên người Hạ Nam, cũng không cảm thấy sợ hãi như vậy.
Nhìn thấy Hạ Nam ngồi ngay ngắn, cô cũng ngồi thẳng tắp, eo không dám cong nửa điểm, cơ bắp cả người căng chặt, tay đặt ở hai sườn bên người cũng không dám nâng một chút.
Đường tuyết trơn trượt, hơn nữa Lục Tư Viễn lại đánh xe bò ở phía sau, tốc độ xe của Hạ Nam vẫn luôn không nhanh, nhưng đường đất nông thôn vẫn rất xóc nảy.
Cô ngồi như vậy, eo liền rất mệt, so với đi đường còn vất vả hơn vài phần.
“Anh là thói quen, em không cần học anh” Hạ Nam đột nhiên trầm giọng nói một câu.
Mặt Thẩm Miên không khỏi đỏ lên, tầm mắt hắn, rõ ràng vẫn luôn nhìn về phía trước, sao tự dưng lại chú ý tới cô?
Cảm thấy quấn bách đồng thời, cô cũng thở phào nhẹ nhõm, nói thật, thẳng teo hắn ngồi ô tô, lại là như vậy xấu lộ, là thật sự rất mệt.
Đại khái qua hơn nửa giờ, ô tô tới Triệu gia thôn cùng mã thụ truân chi gian ngã rẽ, “Anh Hạ, phiền toái ngươi đình một chút, ta cùng Lục Tư Viễn lên tiếng kêu gọi”
“n” Hạ Nam theo tiếng dừng xe.
Thẩm Miên xuống xe tiếp đón một tiếng cùng Lục Tư Viễn, lại không nghĩ rằng, tên này thế nhưng lại thập phần cung kính hướng về phía Hạ Nam làm một cái quân lễ tiêu chuẩn, xem ra ngày thường xem không ít phim điện ảnh kháng chiến.
Vốn tưởng rằng Hạ Nam sẽ không phản ứng hắn, không nghĩ tới, Hạ Nam lại thập phần nghiêm túc đáp lại.
Thẩm Miên: “....” Thế giới nam nhân, cô không hiểu.
Đường tuyết trơn trượt, Hạ Nam ngừng ô tô ở cửa thôn, cũng không có lái đi vào, Thẩm Miên xuống xe từ biệt.
“Anh Hạ, cảm ơn anh, em về nhà trước.”
Thẩm Miên tự mình hiểu lấy, cô sẽ không bởi vì người khác nhân tiện chở cô một đoạn đường, liền nhân cơ hội bám quan hệ.