Đối với Lục Tư Viễn mà nói, hai đĩa thịt, cũng mang đến cho hắn chấn động không nhỏ, ở nông thôn, ăn tết cũng không bỏ được ăn như vậy.
Hai đĩa đồ ăn mặn, bên trong tất cả đều là thịt, thiếu niên đúng là độ tuổi ăn tuổi lớn, nhìn thấy này đó, cũng thực thèm, nhưng hắn cũng không có biểu hiện ra ngoài, cúi đầu ăn mì trong chén, không đi gắp đồ ăn.
Hạ Nam gắp một miếng thịt đặt vào trong chén của cô, ngữ khí lãnh đạm nói, “Ăn đi”
“Ngai”
Thẩm Miên đáp một tiếng, nghe lời ăn thịt mà hắn gắp cho, lúc sau tiếp tục cúi đầu ăn mì, hành vi trong vô tình nhất trí với Lục Tư Viễn.
Thấy hai người chỉ ăn mì trong chén, không ai đi gắp thịt ăn, Hạ Nam không khỏi nhăn mày, âm thanh lạnh lùng, “Muốn anh gắp từng miếng cho các em ăn sao?”
Động tác ăn mì của hai người đồng thời khựng lại, sau đó mới dám duỗi đũa về phía đĩa thịt.
Thấy hai người tựa hồ bị hắn dọa đến, Hạ Nam nhấp nhấp môi, chung quy không nói gì nữa, ăn thịt là được.
Hai đĩa thịt, gần như đều là Thẩm Miên cùng Lục Tư Viễn ăn, lợn ở niên đại này, đều do các hộ nhà nông nuôi nấng, chưa có trải qua sự tàn phá của các loại thức ăn chăn nuôi, chất thịt vô cùng tươi ngon.
Kiếp trước kiếp này thêm lên sống mấy chục năm, đây là bữa cơm dễ chịu nhất mà Thẩm Miên được ăn.
Kiếp trước, trước khi Cố Kiện Lễ chết, cô vẫn luôn giúp Chu Tư Vũ trông con, sinh hoạt phí mỗi tháng đều ít đến đáng thương, mua được chút thịt, cô đều nhường cho hai đứa nhỏ của Chu Tư Vũ ăn.
Ngày lễ ngày tết, cha mẹ Cố cũng chưa bao giờ cho phép cô ngồi chung bàn ăn cơm.
Ở trong mắt của bọn họ, là do cô đêm tân hôn chạy trốn, mới khiến cho Cố Kiến Lễ bị tê liệt ở trên giường, cô chính là tội nhân.
Tính cách cô yếu đuối, chỉ có thể yên lặng thừa nhận hết thảy.
“Ông chủ, bao nhiêu tiền?”
Âm thanh của Lục Tư Viễn, kéo Thẩm Miên trở lại từ trong suy nghĩ.
Chủ tiệm đeo tạp dề đi tới, một bên lau đôi tay ướt ở trên tạp dề, một bên cười nói, "vừa tròn năm đồng tiền”
Khóe miệng Lục Tư Viễn giật giật một chút, năm đồng tiền, hắn ít nhất cần phải bán được ba, bốn cái sọt tre, nhưng hắn cũng không muốn chiếm tiện nghỉ của người ta, tuổi tác của hắn tuy rằng không lớn, nhưng thân là nam nhân nên có trách nhiệm.
Hắn từ trong túi lấy ra một chồng tiền lẻ, đang đếm, Hạ Nam lại trực tiếp lấy năm khối tiền chẵn đưa cho chủ tiệm.
“…."
Lục Tư Viễn dừng một chút, lại yên lặng nhét tiền vào trong túi, một ngày nào đó, hắn cũng sẽ kiếm rất nhiều tiền.
Ra quán mì, Hạ Nam nhàn nhạt nói, “Các em chờ ở đây một lát, anh đi lái xe”
Hắn vừa đi, Lục Tư Viễn liền không nhịn được hỏi lại, “Anh ta là ai?”
“Anh ấy là bạn của con trai trưởng thôn, tên là Hạ Nam.
Hạ Nam không ở đây nên Thẩm Miên mới đám nói tên của hắn.
Lục Tư Viễn nói với Thẩm Miên, tỏ vẻ hoài nghỉ, “Bạn của con trai trưởng thôn, vì sao lại quen thuộc với ngươi như vậy?” Bạn của con trai trưởng thôn, như thế nào cũng khó có thể thấy được quan hệ với cô đi?
Nhìn ra tâm tư của hắn, Thẩm Miên trực tiếp cho hắn ăn một viên thuốc an thần, “Ngươi yên tâm đi! Anh ấy không phải người xấu, trước kia anh ấy có tham gia quân ngũ”
Khi Lục Tư Viễn nghe nói Hạ Nam đã từng là quân nhân, ánh sáng nơi đáy mắt tức khắc liền thay đổi.
Quân nhân ở trong cảm nhận của mọi người là đại biểu của chính nghĩa, là ánh sáng của thần thánh, đặc biệt là đứa trẻ ở niên đại này càng thêm nhiệt tình yêu thương quân nhân.
“Sao ngươi không nói sớm?”
Vừa rồi, thái độ của hắn đối với quân giải phóng nhân dân, không quá thân thiện.
Hóa ra tên nhóc con này sùng bái quân nhân, ánh mắt Thẩm Miên chợt lóe, biết về sau có thể đắn đo hắn như thế nào.
“Ta là muốn nhắc nhở ngươi, nhưng ta sợ nhắc tới chuyện khiến anh Hạ thương tâm, nên không tiện mở miệng”