Chợ có nhiều quầy hàng bán thức ăn, nhưng đều là một ít thức ăn linh tỉnh cùng đồ dùng trong phòng bếp, phải có tiền vốn.
Trên tay cô chỉ có một chút tiền, chỉ đủ ăn cơm, làm buôn bán là không có khả năng.
Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng trong truyền thuyết, chỉ nói thiếu tiền, bước đầu thấp, sau đó chậm rãi làm to làm lớn, nhưng không ai thật sự không tiêu một đồng đã đi lên đỉnh cao nhân sinh được.
Dù có đi ra ngoài làm công, cũng phải chuẩn bị trước một hai tháng sinh hoạt phí.
Nhặt ve chai không cần tiền vốn, nhưng ở nông thôn không có mà nhặt, chỉ có thể bài trừ phương án này.
Chỗ ngoặt của chợ bán thức ăn lại là một con phố, nơi đó, tất cả đều bày bán quần áo vải dệt, hai bên đường là các sạp hàng, quần áo đều được bày bên trên, các chị, các mẹ mua quần áo, vải vóc, đều ngồi xổm xuống lật xem, trên mặt tràn đầy tươi cười hạnh phúc, không ai cảm thấy mua quần áo ở quán ven đường làm rớt giá trị con người.
Trào lưu là thứ sẽ thay đổi, đừng thấy người ở nông thôn niên đại này ăn mặc đơn giản, kiểu dáng xưa cũ, đó là bởi vì không có điều kiện.
Người thành phố mặc quần áo, trang điểm thời thượng, có chút kiểu dáng, ở thế kỷ 21, vẫn còn rất lưu hành.
Kiếp trước sống cả đời, cô cũng chưa từng được mặc quần áo mới bao nhiêu lần, đều là người khác thấy cô đáng thương, tặng cho cô quần áo không mặc nữa, cô có một khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp, lại không được hưởng thụ dù chỉ một ngày ngày lành.
Nhớ tới chuyện cũ, đáy mắt không khỏi hiện ra một tia phiền muộn.
Vóc dáng Thẩm Miên nhỏ, ngũ quan lại rất tỉnh xảo xinh đẹp, người có hơi chút ánh mắt, đều có thể nhìn ra, cô chỉ cần được ăn uống nuôi dưỡng tốt hai năm sẽ trở thành một người xinh đẹp, thấy bộ dáng cô nhìn chằm chằm quầy hàng quần áo, ở trong mắt người khác, đây là muốn mua, lại không có tiền mua.
Rất nhanh, cô đã bị một ít người tâm tư bất chính theo dõi.
“Cô gái nhỏ, quần áo có đẹp hay không? Ngươi có thích không?”
Nam nhân bộ dáng độ tâm ba bốn mươi tuổi, đen gầy, một đôi mắt tam giác có vẻ đặc biệt khôn khéo, vừa thấy liền biết không phải người tốt gì.
Tám phần là thấy cô còn nhỏ, không có ai trông, bắt đầu sinh một ít ý tưởng không tốt.
Thẩm Miên nhìn hắn một cái, xoay người muốn đi, nam nhân lại trực tiếp ngăn ở trước mặt cô, ánh mắt đáng khinh du tẩu ở trên người Thẩm Miên, lộ ra tươi cười không có ý tốt, “Cháu có thích quần áo này không? Chỉ cần cháu nói thích, chú sẽ mua tặng cho cháu.”
Dám chặn đường cô, xem ra có hơi chút khó chơi, Thẩm Miên cảnh giác, lớn tiếng nói, “chú, cháu không quen biết chú, chú muốn mua quần áo gì?”
Vạn nhất nam nhân này động thủ thật, hoặc là có hành vi càng lớn mật gì, người khác cũng có thể biết nam nhân này là người xấu, mà không phải đi cùng cô.
Quả nhiên, người đi đường chung quanh, còn có chủ các quầy hàng, đều bị âm thanh của Thẩm Miên hấp dẫn lực chú ý.
Nam nhân này chẳng những không sợ hãi, ngược lại ý cười càng đậm, “Trước không quen biết, mua xong quần áo không phải sẽ quen sao?”
Nói xong, hắn duỗi tay đi kéo Thẩm Miên, “Tới, nhìn xem thích bộ nào, chú mua cho cháu.”
Thẩm Miên sớm có phòng bị, lui về phía sau một bước, làm tay nam nhân chạm vào không khí, “Nếu chú còn chặn cháu, cháu sẽ la lên là có lưu manh”
Sắc mặt cô lạnh xuống, âm thanh cũng lớn hơn một ít, tuy rằng khí thế đã đúng chỗ, nhưng rốt cuộc vóc dáng nhỏ, tuổi nhỏ, đối phó với loại nam nhân chuyên làm mấy chuyện hạ lưu này, tác dụng cũng không lớn.
“Chú muốn mua quân áo đẹp cho cháu, sao lại tính là lưu manh?” Tươi cười của nam nhân dần dần đọng lại, cô gái nhỏ, tuổi không lớn, tính cảnh giác lại rất mạnh.
Cô gái nhỏ này không dễ lừa gạt, nhưng nam nhân lại thấy cô lớn lên không tồi, lại chỉ đi một mình, liền định thử, nếu mềm không được, vậy thì tàn nhẫn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play