Dựa vào ký ức, Thẩm Miên Miên tìm được lớp của mình.
Nhìn những cái gương mặt ngây ngô non nớt kia, trong lòng nàng ngũ vị tạp trần.
Giờ phút này, Chu Tư Vũ cũng đã tới lớp, đang ngồi ở trên đầu, dù bận vẫn ung dung nhìn chằm chằm nàng, như đang chờ xem diễn.
Bởi vì vóc dáng lùn, chỗ ngồi của nàng được xếp ở bàn đầu, ở giữa, bàn ghế bằng gỗ, trên mặt bàn còn vẽ một cái vĩ tuyến 38 không công bằng, đây là Tô Tiểu Hồng vẽ.
Nếu nàng dịch qua khỏi vĩ tuyến này một chút sẽ bị đẩy trở về.
Thẩm Miên Miên đi đến vị trí trước kia của mình, mới vừa đem cặp sách buông, Tô Tiểu Hồng ngồi cùng bàn liền tức giận nói, “Đây không phải vị trí của bạn, đừng ngồi chỗ này.”
“Vậy tớ ngồi chỗ nào?” Phản ứng đầu tiên của Thẩm Miên Miên là chính mình đã nhớ lầm vị trí, rốt cuộc đã qua hơn hai mươi năm, nhớ lầm cũng thực bình thường.
Vẻ mặt của Tô Tiểu Hồng đắc ý nói, “Hai ngày nay bạn không có đi học, em gái của bạn nói bạn sẽ không đi học nữa, cô giáo liền bảo Trần Quyên lại đây ngồi.”
Trần Quyên cùng Thẩm Miên Miên giống nhau, đều là người có vóc dáng nhỏ, chỉ là so với Thẩm Miên Miên thì cao hơn một chút, lúc trước vẫn luôn ngồi ở đằng sau Thẩm Miên Miên.
“Là cô nói không cho chị đi học nữa” Chu Tư Vũ lập tức làm sáng tỏ, tỏ vẻ không phải nàng tuyên truyền.
Chu Tư Vũ ở lớp là học sinh tốt, lại là tổ trưởng, bởi vì kết quả học tập tốt, luôn giảng bài giúp các bạn học sinh kém hơn, cho nên lung lạc tình cảm của không ít người.
Tương phản, Thẩm Miên Miên, loại người đã học dốt, miệng lại không ngọt, tính tình mềm yếu, liền thành đối tượng bị cô lập.
Năm thứ nhất của trung học đều sắp kết thúc, nàng vẫn độc lai độc vãng.
Nhìn Chu Tư Vũ một cái, Thẩm Miên Miên không nói chuyện.
Trần Quyên từ bên ngoài đi đến, nhìn thấy Thẩm Miên Miên liền không khỏi sửng sốt.
Tô Tiểu Hồng lập tức đi qua đem cặp sách của nàng tiếp nhận tới nhét vào trong ngăn kéo, sau đó ấn nàng ngồi xuống ghế.
“Trần Quyên, bạn cứ tiếp tục ngồi ở đây đi.
Đây là vị trí mà giáo viên xếp cho bạn, ai cũng không đoạt được!”
Trần Quyên là kiểu người tính cách tương đối thành thật, nhưng ở cùng một thôn với Tô Tiểu Hồng, hơn nữa học tập cũng tốt, quan hệ hai người khá thân, đã sớm muốn ngồi cùng một chỗ với nhau.
Thẩm Miên Miên chính là Trình Giảo Kim nửa đường ra tới, y vào vóc dáng lùn, đoạt vị trí của người khác.
Ngồi bàn số một cùng bàn số hai, kỳ thật ảnh hưởng cũng không lớn, Thẩm Miên Miên đem ánh mắt nhìn về phía vị trí cũ của Trần Quyên, nơi đó lúc này cũng có một nữ sinh đang ngồi, sợ bị nàng đoạt chỗ, lập tức ghé vào trên bàn tuyên thệ chủ quyền.
“Nơi này hiện tại là chỗ ngồi của tớ.” Ai cũng đừng nghĩ đoạt.
Lục Tư Viễn vừa vặn cất xong xe đạp đi đến, chỉ nhìn thoáng qua bên này, nhận thấy việc không liên quan liền trở về vị trí của hắn.
Chuông vào học vang lên, Thẩm Miên Miên dứt khoát đứng ở trước bục giảng.
Ánh mắt của học sinh trong lớp đều nhìn về phía nàng, trừ bỏ Lục Tư Viễn, những người khác đều là một biểu tình chờ đợi ăn dưa.
Đổi lại là người khác, đã sớm luống cuống, nhưng Thẩm Miên Miên đã chết qua một lần, còn sợ mấy đứa trẻ choai choai này nhìn sao?