Thẩm Kiến Hoa gật đầu, hắn biết Chu Lan Phương cũng không phải người tiêu tiền ăn xài phung phí không có tiết chế, cho nên hắn đối với việc Chu Lan Phương tiêu tiền gì đó, luôn luôn không quản.
“Tư Vũ, cháu muốn đi cùng cô cháu hay không?”
“Cháu....
.” chiếc đũa trong tay Chu Tư Vũ chọc đáy chén một chút, cô không nghĩ trở về, trong nhà chỉ có hai gian nhà ở, mấy đứa trẻ chen chúc ở trên một chiếc giường ngủ lớn, khó chịu muốn chết.
Trở về mẹ cô còn muốn cô làm cái này, làm cái kia, làm không tốt còn bị mắng.
Nhưng Thẩm Kiến Hoa hỏi, cô lại lo lắng nói thẳng không quay về, Thẩm Kiến Hoa sẽ cảm thấy cô là người không có lương tâm, đã sắp ăn tết mà còn không quay về thăm ba mẹ.
Vì thế cô cố ý tìm một cái cớ, “Nếu cháu đi trở về, ai sẽ nấu cơm cho mọi người ăn?”
Nấu cơm?
Khóe miệng Thẩm Miên gợi lên một tia cười lạnh, kiếp trước, đến khi cô chết, Chu Tư Vũ cũng chưa từng xuống bếp nấu cơm, hiện tại thế nhưng nói phải nấu cơm cho bọn họ.
Vì không quay về, cái cớ gì cũng tìm đến.
Đáng tiếc Thẩm Kiến Hoa không nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, cho rằng cô muốn trở vê, lại lo lắng bọn họ không có cơm ăn, “Không có việc gì, cháu muốn trở về nhìn xem liền trở về đi, không cần lo lắng cho dượng cùng Miên”
Chu Tư Vũ cúi đầu cắn môi, cô không nghĩ trở về.
“Vậy buổi tối ngày mai Tư Vũ liền cùng ta trở về đi!” Chu Lan Phương cũng không thấy được ánh mắt của Chu Tư Vũ, trực tiếp giải quyết dứt khoát.
“Miên, lần này đề thi có khó không?” Thẩm Kiến Hoa sợ xem nhẹ cảm thụ của con gái, nhưng lại không biết nên nói với cô chuyện gì, chỉ có thể nói đến đề tài học tập.
“Tạm ổn”
Thẩm Miên cúi đầu ăn cơm, nhẹ nhàng đáp lại một câu.
Tạm ổn?
ebookshop.
vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Khóe miệng Thẩm Kiến Hoa giật giật, hắn sờ không rõ tạm ổn là tạm ổn như thế nào.
Chu Tư Vũ lại đắc ý lên, lần này đề thi khó như vậy, cô thế nhưng dám nói là tạm ổn, nhất định là không hiểu đề mục, cũng không phân rõ có khó hay không đi?
“Vậy con cảm thấy, lần này có thể thi được bao nhiêu điểm?” Đây là lần thứ hai Thẩm Kiến Hoa hỏi câu này.
“Con không biết”
Nếu mỗi người đều có thể tính toán ra điểm của bản thân, còn cần giáo viên chấm bài thi làm gì?
Vốn định cùng con gái nói chuyện vài câu, nhưng xem thái độ lãnh đạm này của cô, Thẩm Kiến Hoa không biết tìm đề tài gì.
“Dượng, cháu cảm thấy lần này cháu hẳn là thi không tồi.” Chu Tư Vũ tiếp nhận lời nói, “đề thi lần này so với đề thi lần trước khó hơn rất nhiều, cháu làm mà đầu óc suy nghĩ nhiều đến bốc khói, nhưng cháu làm rất dụng tâm, hơn nữa trước đó vẫn luôn ôn tập, lần này rất có tin tưởng.”
Nói xong, ánh mắt cô khiêu khích liếc nhìn Thẩm Miên một cái.
Thẩm Miên làm lơ cô, cúi đầu ăn cơm của mình, tự nâng mình lên càng cao, đến lúc ngã càng thảm.
“Được, dượng biết cháu là người có thiên phú học tập mà.” Thẩm Kiến Hoa từ tận trong lòng cười hai tiếng, hai đứa trẻ, cuối cùng cũng có một đứa không lãng phí học phí đã nộp.
“Tư Vũ của chúng ta vốn thông minh, điểm này giống ta” Chu Lan Phương cười sờ soạng đầu tóc Chu Tư Vũ một chút, lại phiết liếc mắt Thẩm Miên đang ăn cơm một cái, đáy mắt tất cả đều là ghét bỏ.
Thấy Thẩm Kiến Hoa cùng Chu Lan Phương vui vẻ như vậy, Chu Tư Vũ được khen có chút bay bổng, không nhịn được lại nói một câu mạnh miệng nữa, “Có khi cháu còn có thể bắt được phần thưởng tiến bộ.”
“Phần thưởng tiến bộ gì?”
Vẻ mặt Thẩm Kiến Hoa cùng Chu Lan Phương tò mò.
Hai đứa trẻ đi học nhiều năm như vậy, trước nay còn chưa nghe nói về phần thưởng tiến bộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play