Trong nhà, người ức hiếp Thẩm Miên nhiều nhất chính là Chu Lan Phương, nếu Thẩm Miên thật sự có gì, vậy người khẩn trương cũng nên là Chu Lan Phương mới đúng.
Cô vốn không trắng trợn táo bạo ức hiếp Thẩm Miên, cô sợ cái gì?
“Hôm qua không phải cháu đi ngủ rất sớm sao?” Chu Lan Phương mắt sắc, đột nhiên chú ý tới Chu Tư Vũ có quầng thâm mắt thực dày đặc, vừa thấy chính là tối hôm qua không ngủ tốt, lại thấy khuôn mặt nhỏ của Thẩm Miên đỏ bừng, khí sắc rất khá.
Đứa con hoang này, gần đây cũng không biết ăn gì, khí sắc một ngày so với một ngày tốt hơn, ít nhất cũng tăng năm sáu cân thịt.
Nếu không phải biết Thẩm Miên không có tiền, cô cũng không mất tiền, cô sẽ hoài nghi Thẩm Miên trộm tiền mua thịt ăn.
“Cháu....
.” Chu Tư Vũ liếc mắt nhìn Thẩm Miên một cái, bộ dạng muốn nói lại thôi, “Hôm nay thị, cháu có chút khẩn trương, cho nên mất ngủ.”
Lời nói nghe có vẻ cùng Thẩm Miên không quan hệ, nhưng ánh mắt kia lại làm người cảm giác được một tầng ý tứ khác.
“Có phải ngươi ức hiếp Tư Vũ hay không?” đôi mắt Chu Lan Phương trừng lớn, hận không thể đoạt lại bánh bột ngô trong tay Thẩm Miên.
Thẩm Kiến Hoa cũng nhìn về phía Thẩm Miên, “Miên, tối hôm qua sao lại thế này?”
Chu Tư Vũ cúi đầu, nhìn như ủy khuất, nhưng động tác ăn cũng không có dừng lại.
Vẻ mặt Thẩm Miên vô tội nhìn Thẩm Kiến Hoa hỏi lại, “Sao lại thế này là sao ạ?” Giả vờ, ai mà không biết?
“Tư Vũ tối hôm qua vì sao ngủ muộn như vậy?” Thẩm Kiến Hoa hỏi.
“Tối hôm qua con về phòng liền lên giường ngủ luôn, không biết đã xảy ra chuyện gì” Tựa như nghĩ đến điều gì, Thẩm Miên lại bổ sung, “vừa rồi không phải em ấy nói là trước khi thi khẩn trương, cho nên không ngủ được sao?”
Thẩm Kiến Hoa: “......”
Xem ra là hắn đa tâm.
“Tư Vũ đó là sợ hãi, cho nên mới không dám nói lời thật” Chu Lan Phương một bộ dáng muốn ăn Thẩm Miên, hôm nay Tư Vũ đi thi, đứa con hoang lại quấy rầy Tư Vũ ngủ, căn bản chính là cố ý.
Không giáo dục một chút, về sau không biết sẽ lăn lộn Tư Vũ như thế nào.
Nếu thật sự không được, vậy để cho con oắt chết dầm kia dọn đến nhà chính ngủ.
“Không phải có mẹ ở đây chống lưng cho em ấy sao? Mẹ bảo em ấy nói đi” Thẩm Miên cười một chút, nhưng tươi cười lại không đạt tới đáy mắt, vừa thấy ánh mắt chán ghét của Chu Lan Phương, cô liền biết, Chu Lan Phương khẳng định chưa nghĩ ra chuyện gì.
“Tư Vũ, có phải nó ức hiếp cháu hay không? Cháu đừng sợ, cô và dượng cháu đều ở đây, sẽ làm chủ cho cháu”
“Cháu......”
Chu Tư Vũ vừa mới há miệng thở dốc, đã bị Thẩm Miên đánh gãy.
“Con nhớ ra rồi” mắt cô quay tròn dạo qua một vòng, vẻ mặt ngây thơ nói, “Đêm qua lúc con ngủ mơ mơ màng màng, giống như có nghe được động tĩnh gì, Tư Vũ khẳng định là bị âm thanh kia làm cho không ngủ được”
“Không......”
Chu Tư Vũ định nói không phải, Chu Lan Phương lại hỏi trước.
“Động tĩnh gì? Sao ta cái gì cũng không nghe được?”
Đêm qua Thẩm Kiến Hoa lăn lộn đến hơn phân nửa đêm, tuy rằng lực chú ý không ở bên ngoài, nhưng nếu thực sự có động tĩnh gì, cô sẽ không thể không phát hiện ra.
Thẩm Kiến Hoa cũng vẻ mặt nghi hoặc, không phải bên ngoài có trộm chứ?
Còn may là dê bò trong nhà đã bán.
“m thanh ván giường kẽo kẹt kẽo kẹt” vẻ mặt Thẩm Miên nghiêm túc nói, “Hình như là truyền đến từ trong phòng ba mẹ.”
Giường ván gỗ của Thẩm Kiến Hoa là từ lúc kết hôn, mời người chế tạo, đã ngủ rất nhiều năm, ván giường có chút lỏng, ngồi xuống liền sẽ phát ra âm thanh.
Nhưng trên thực tế, chỉ có ở nhà chính mới có thể nghe được, ở trong phòng Thẩm Miên, là không nghe được.
Nhưng giờ phút này Thẩm Kiến Hoa cùng Chu Lan Phương chột dạ, nghe Thẩm Miên nói vậy, khuôn mặt hai người đều đỏ lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play