Đợi đến khi mọi người đều ăn sáng xong, bọn họ liền lập tức dọn dẹp đồ đạc tiếp tục lên đường.
Lần này là Lâu Hạ Doãn lái xe, Vân Nhạc Kỳ ngồi ở ghế phụ lái, còn Lâu Từ Dương ngồi ghế sau.
“Anh! Tại sao em lại phải ngồi ở ghế sau?”
“Quả nhiên tình yêu là thứ dễ dàng mất đi mà!”
Cho đến lúc ngồi lên xe Lâu Từ Dương vẫn còn ồn ào.
“Em không cần nghỉ ngơi đúng không?”
Lâu Hạ Doãn không thèm liếc nhìn Lâu Từ Dương một cái mà vẫn bình tĩnh lái xe. Anh vốn nghĩ là em trai mình phải canh gác suốt đêm nên muốn để nó nghỉ ngơi một chút, nhưng có vẻ như là không cần thiết lắm.
“Cần mà, cần mà! Em chỉ đùa thôi!” Lâu Từ Dương vẫn là có chút sợ anh trai mình nên lập tức cười làm lành.
Sau khi Lâu Từ Dương im lặng, không khí trong xe lập tức trở nên yên tĩnh hẳn. Nhưng Vân Nhạc Kỳ vốn đang yên lặng cuộn mình trong tấm thảm, đột nhiên lên tiếng.
“Doãn ca! Sao gần đây lại không nhìn thấy tang thi trung cấp và cao cấp đâu nhỉ?”
“Lúc trước mỗi khi em ra ngoài, mặc dù không đến mức một km nhìn thấy một con tang thi trung cấp, hai km nhìn thấy một con tang thi cao cấp. Nhưng mà đi một đoạn đường dài như vậy vẫn không gặp phải thật sự rất kỳ lạ.”
“Ừ, chuyện này quả thật không bình thường. Nghe nói là tất cả tang thi cao cấp cùng rất nhiều tang thi trung cấp và sơ cấp đều đang tập trung ở B thành.”
“Thành Bạch Nguyệt cũng đã phái ra rất nhiều dị năng giả đi điều tra nhưng đều chẳng có ai trở về được cả.”
Lâu Từ Dương vốn đang muốn xuống nghỉ ngơi một chút nhưng nghe hai người nhắc tới chuyện này liền không chịu được chen miệng vào.
“Nghe nói bên phía thành Hy Vọng còn phái cả vị thứ hai kia của họ đi nữa! Không biết có đem được tin tức gì về không?”
“Vị thứ hai?” Vân Nhạc Kỳ có chút thắc mắc hỏi lại.
“Đúng vậy! Là thành chủ phu nhân của bọn họ đấy! Người mạnh thứ hai của thành Hy Vọng, chỉ đứng sau thành chủ Phong Thời thôi.”
Vân Nhạc Kỳ có chút không ngờ rằng bản thân vốn dĩ chỉ muốn âm thầm nhắc nhở Lâu Hạ Doãn về vấn đề của tang thi Hoàng, nhưng chủ đề thế mà lại chạy tới người mình rồi.
“Mà nói cũng trùng hợp thật đấy! Tên của cậu với người đó thế mà lại có chút giống nhau. Chỉ là người đó họ Vân còn cậu họ Nhạc đúng không nhỉ?”
“Không phải! Tôi cũng họ Vân, tên đầy đủ là Vân Nhạc Kỳ.”
“Hả? Vậy thì quả thật là giống nhau rồi. Nhưng cũng chỉ giống tên mà thôi, còn những điểm khác thì chẳng giống nhau chút nào.”
“Cậu từng gặp người đó rồi?” Vân Nhạc Kỳ hỏi lại.
“Đúng vậy! Lúc trước từng có nhiệm vụ phải đi qua thành Hy Vọng nên tôi có ghé vào để đổi một ít vật tư. Tình cờ gặp tiểu đội của Vân Nhạc Kỳ vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về.”
“Nói cho cậu biết, trước khi gặp Vân Nhạc Kỳ, tôi cứ tưởng cậu ta ở thành Hy Vọng có danh vọng như vậy, nhất định sẽ được rất nhiều người ngưỡng vọng, vây quanh.”
“Nhưng lúc đó, tôi thấy đồng đội của cậu ta đều có người quan tâm săn sóc, chỉ riêng cậu ta đứng đó một mình, chẳng ai thật lòng để ý tới. Cùng lắm cũng chỉ có vài lời hỏi thăm khách sáo. Quả thật là rất đáng thương!”
Vân Nhạc Kỳ nghe những lời nhận xét của Lâu Từ Dương về mình, tâm trạng liền có chút nặng nề. Không phải vì lời nói của Lâu Từ Dương, mà bởi vì chính Vân Nhạc Kỳ cũng cảm thấy bản thân thật sự đáng thương.
Đến cả một người chỉ mới gặp qua hắn một lần cũng có thể nhận ra rằng ở thành Hy Vọng chẳng có ai thật lòng với hắn, vậy mà hắn vẫn cố chấp tin tưởng cho đến giờ.
Lâu Hạ Doãn mặc dù ngồi ở ghế lái nhưng vẫn luôn chú ý đến trạng thái của Vân Nhạc Kỳ, thấy Vân Nhạc Kỳ có chút lơ đãng cúi đầu xuống, liền vươn bàn tay đặt lên trán Vân Nhạc Kỳ.
“Làm sao vậy? Vẫn còn đau đầu sao?”
“Vâng! Có một chút!” Vân Nhạc Kỳ nhẹ giọng đáp.
“Vậy thì nghỉ ngơi một chút đi!”
“Vâng!”
Sau khi nhắm mắt lại, tinh thần Vân Nhạc Kỳ lại tiến vào không gian. Lần này, thay vì trực tiếp tu luyện, hắn lại bước vào biệt viện và tiến tới căn phòng phía Đông. Nơi đây có một hồ nước tuyệt đẹp, bên bờ là một cây cổ thụ không rõ tên, cùng với một chiếc xích đu được treo lên từ lúc nào không hay.
Vân Nhạc Kỳ bước tới ngồi lên xích đu rồi khẽ đung đưa. Hắn có chút ngẩn ngơ nhìn những con cá đang bơi qua bơi lại trong hồ.
Cho đến một lúc sau, Vân Nhạc Kỳ đột ngột đứng lên khỏi xích đu, sau đó gân cổ lên hét.
“Cmn! Người của thành Hy Vọng đều là sói mắt trắng. Là ông đây ngu xuẩn mới hết lòng hết dạ vì mấy người.”
Vân Nhạc Kỳ cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, vốn dĩ là người khác có lỗi với hắn, tại sao hắn lại phải tự làm khổ bản thân mình chứ.
Từ khoảnh khắc hắn rời khỏi thành Hy Vọng, hoán đổi lại cơ thể, thì người đứng thứ hai của thành Hy Vọng đã chết rồi, người tồn tại hiện tại chỉ là Vân Nhạc Kỳ mà thôi.
Sau khi nghĩ thông suốt, Vân Nhạc Kỳ quyết định tiếp tục tu luyện trước. Hắn đi đến bên cạnh linh tuyền rồi ngồi xuống, lần này hắn học khôn hơn tối qua một chút, không ngồi quá gần linh tuyền nữa.
Linh khí trong linh tuyền này thật sự quá mạnh. Tối qua, do hấp thụ quá nhiều linh khí khi tu luyện khiến cơ thể không chịu đựng được, nên mới dẫn đến tình trạng phát nhiệt khi linh khí dư thừa bị đẩy ra. Nhưng Vân Nhạc Kỳ thế mà nhân họa đắc phúc, trực tiếp tăng tu vi lên tam tinh linh giả.
Phương pháp tu luyện của Diêu gia cũng chia làm mười cấp như dị năng giả và tang thi. Những người tu luyện theo phương pháp này sẽ được gọi là linh giả, từ nhất tinh đến cửu tinh, cấp mười thì gọi là trúc cơ linh giả.
Vân Nhạc Kỳ cảm thấy phía trên hẳn là có cấp độ cao hơn nữa, nhưng dường như thế giới này chỉ chịu đựng được cường giả tới cấp mười mà thôi. Nhưng nhiêu đó là đủ rồi.
…
Lâu Hạ Doãn lái xe đến gần trưa thì bắt đầu tìm chỗ dừng lại. Lâu Từ Dương đã thức dậy từ lúc nào, đang dùng dị năng để kiểm tra tình hình xung quanh. Dị năng thứ hai của hắn thuộc hệ tinh thần, có thể sử dụng viễn cảm để nắm bắt được động tĩnh ở những nơi xa.
Sau khi thu hồi dị năng, Lâu Từ Dương liền nói với Lâu Hạ Doãn một câu.
“Anh! Đi về hướng Tây, khoảng 400m nữa.”
“Ừ!” Lâu Hạ Doãn khẽ đáp một tiếng rồi rẽ xe về hướng Tây.
Lâu Từ Dương lại liếc nhìn người vẫn còn đang ngủ say trên ghế phụ.
“Anh! Anh nói xem, rốt cuộc Nhạc Kỳ Kỳ làm sao mà sống sót được trong mạt thế đến hiện tại vậy? Đến cả một chút phòng bị cũng không có. Nếu chúng ta có ý xấu gì thì không biết nhóc con này đã chết bao nhiêu lần rồi.”
Vân Nhạc Kỳ vốn dĩ đã tu luyện xong, đang muốn ra ngoài lại đột nhiên nghe Lâu Từ Dương nhắc đến mình thì khựng lại một chút. Mặc dù ở trong không gian, nhưng thật ra Vân Nhạc Kỳ vẫn có thể cảm nhận những chuyện xảy ra ở bên ngoài.
Câu nói kia của Lâu Từ Dương là có ý nói hắn ngu ngốc dễ lừa đúng không?
“Vậy em nói xem, trên đời này có ai sẽ tự nói xấu bản thân mình như em không?”
Trọng điểm của Lâu Hạ Doãn và Lâu Từ Dương luôn không giống nhau. Mà Lâu Từ Dương lại rất dễ bị anh trai mình dẫn dắt, sau khi ngẫm nghĩ lại liền cảm thấy bản thân quả thật là thương địch một nghìn hại mình tám trăm.
“Hơn nữa không phải em là dị năng giả hệ tinh thần sao? Hẳn cũng nhận ra tinh thần của Nhạc Kỳ bị thương rất nặng, nhưng cũng đang tự chữa trị với tốc độ khá nhanh.”
“Đúng vậy! Với cường độ tinh thần như vậy, cho dù không phải là dị năng giả hệ tinh thần thì cũng là dị năng giả cấp cao.”
“Em còn tưởng chúng ta nhặt được một nhóc con đáng thương, không ngờ tới lại là một cường giả đang bị thương đấy!”
Trong lúc hai người câu được câu không nói chuyện, xe cuối cùng cũng dừng lại ở vị trí mà Lâu Từ Dương đã nói trước đó.
Lâu Hạ Doãn vừa dừng xe lại, đã sang mở cửa ghế phụ ôm Vân Nhạc Kỳ ra. Lâu Từ Dương nhìn cảnh này liền có chút chua.
“Anh! Em đột nhiên có chút ghen tị với Nhạc Kỳ Kỳ.”
“Anh còn chưa ôm em như thế bao giờ đâu.”
Lâu Hạ Doãn còn chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn một cái mà thẳng thừng đáp.
“Lâu Từ Dương! Em thật sự chỉ mới hai tuổi rưỡi thôi đúng không?”
Sau khi Lâu Hạ Doãn nói xong câu này, một tiếng phì cười đột ngột vang lên từ trong lòng ngực anh. Mặc dù tiếng cười rất nhỏ nhưng tai hai anh em Lâu gia đều rất thính nên đều nghe thấy.
Lâu Từ Dương lập tức kêu lên.
“Mẹ nó, Nhạc Kỳ Kỳ! Cậu dám cười nhạo tôi. Mau xuống đây!”
Vân Nhạc Kỳ thấy Lâu Từ Dương đi đến gần mình thì lập tức ôm chặt lấy cổ Lâu Hạ Doãn.
“Không xuống!”
“Cậu còn chưa dứt sữa đúng không? Đi đường còn cần được người ôm?”
“Hừ, ít nhất cũng hơn ai kia, muốn được ôm cũng chẳng được.”
“Ai muốn được ôm hả?”
Lâu Hạ Doãn nhìn hai đứa trẻ hai tuổi bên cạnh mình lại bắt đầu ồn ào, liền có chút đau đầu. Đang muốn bảo hai người im lặng thì cảm nhận được sự bất thường, lấp tức phóng ra dị năng ánh sáng về một phía.
Một bức tường lửa lập tức được dựng lên nhưng lại bị đánh tan một cách dễ dàng, sau đó hai tiếng hét cùng lúc vang lên. Năm người ở phía sau màn chắn vô hình lập tức bị lộ ra, hai trong số những người đó thì đang ôm chặt lấy ngực rên rỉ.
Bọn họ thấy Lâu Hạ Doãn định tiếp tục ra tay thì vội vàng kêu lên.
“Khoan đã, khoan đã! Chúng tôi không có ý xấu.”
“Đúng vậy, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi!”
Nghe vậy Lâu Hạ Doãn liền thu tay lại. Lâu Từ Dương và Vân Nhạc Kỳ cũng ngừng náo loạn.
Người bên kia thấy bọn họ không có ý định tiếp tục ra tay mới thở phào một hơi. Một người trong đó bước tới chào hỏi bọn họ.
“Xin chào! Tôi tên Châu Từ, những người này đều là đồng đội của tôi. Lúc nãy chúng tôi cũng không có ý xấu, chỉ là đồng đội của chúng tôi đang bị thương, lại sợ quanh đây có tang thi nên mới để Tiểu Lục sử dụng dị năng tàng hình. Thành thật thành xin lỗi!”
Lâu Hạ Doãn khẽ đưa mắt quan sát, người đàn ông trước mắt có khuôn mặt nghiêm nghị. Gương mặt góc cạnh của anh ta được khắc họa rõ nét bởi một vết sẹo dài chạy từ gò má xuống cằm, làm tăng thêm vẻ dày dạn và trải đời.
Tuy vậy, dáng vẻ của anh ta lại có chút chật vật, từng cử động mang theo dấu vết của sự mệt mỏi và nặng nề. Còn những người đứng sau lưng anh ta cũng chẳng tốt hơn là bao.
“Tôi tên là Lâu Hạ Doãn, hai người này là em trai tôi. Dương Dương và Kỳ Kỳ.” Lâu Hạ Doãn thu hồi lại ánh mắt rồi chào hỏi lại người kìa.
Vân Nhạc Kỳ cùng Lâu Từ Dương đứng sau lưng Lâu Hạ Doãn cùng gật đầu coi như chào hỏi.
“Có vẻ tình trạng của đồng đội anh không tốt lắm!” Lâu Từ Dương liếc nhìn về phía bốn người đang đỡ lấy nhau sau lưng Châu Từ khẽ lên tiếng.
Châu Từ nghe Lâu Từ Dương nói vậy liền cười khổ một tiếng.
“Mấy ngày trước, chúng tôi vô tình đụng phải tang thi triều cỡ nhỏ, có thể sống sót đã là may lắm rồi.”
Nghĩ nghĩ một chút, Châu Từ lại lên tiếng.
“Chúng tôi có thể làm phiền các cậu một chút được không?”
“Kỳ Kỳ nhà chúng tôi cũng đang bị bệnh. Tôi nghĩ chúng ta nên tìm một nơi khác để nói chuyện.” Lâu Hạ Doãn rất tự nhiên đưa tay xoa đâu Vân Nhạc Kỳ rồi đưa ra kiến nghị.
Vân Nhạc Kỳ khẽ ngước mắt lên nhìn Lâu Hạ Doãn. Khi đối mặt với đôi mắt ôn nhu của anh, nhịp tim bỗng nhiên đập loạn nhịp khiến Vân Nhạc Kỳ vội vàng quay mặt đi.
Nhìn phản ứng đáng yêu của Vân Nhạc Kỳ, khóe miệng Lâu Hạ Doãn bất giác cong lên.