Vân Nhạc Kỳ khẽ thu mình trên ghế, nước mắt từ lúc nào đã lặng lẽ lăn xuống khóe mắt. Hắn cố gắng lau đi những giọt nước ấy, nhưng càng lau, chúng lại càng tuôn ra nhiều hơn. Cuối cùng, hắn buông xuôi, mặc kệ mà bật khóc nức nở.

“Y Y! Mình không còn nhà nữa… Hức… Y Y!”

“Tại sao? Hức… Rõ ràng mình đã rất ngoan ngoãn rồi… Hức… Rõ ràng đã không còn yếu đuối, không còn khóc lóc…Hức… Nhưng tại sao… Hức… Tại sao người bị bỏ rơi lúc nào cũng là mình… Hức.”

Trong lúc Vân Nhạc Kỳ còn đang khóc, cửa xe đột ngột bị người từ bên ngoài mở ra. Lâu Hạ Doãn nhìn thấy người mình mới nhặt được chưa bao lâu lại khóc liền thấy rất đau lòng. Anh vội vàng bước vào xe ôm lấy Vân Nhạc Kỳ dỗ dành.

“Ngoan đừng khóc! Em khó chịu ở đâu? Nói cho tôi biết.”

“Hức… Sao anh đi lâu như vậy?”

Vừa được người dỗ dành Vân Nhạc Kỳ liền càng tủi thân, càng muốn làm càn.

Trước đây khi ở bên cạnh Phong Thời, Vân Nhạc Kỳ chưa từng dám lộ ra bất kỳ mọi cảm xúc yếu đuối của mình ra. Bởi vì hắn biết, Phong Thời chán ghét bộ dạng đó của hắn, cũng sẽ không an ủi, dỗ dành hắn.

Nhưng con người ai chẳng muốn có được một chỗ dựa chứ. Tình yêu phải bắt nguôn từ hai phía nhưng hắn chưa từng cảm nhận thấy được tình yêu của Phong Thời.

Mọi người luôn nói với Vân Nhạc Kỳ rằng Phong Thời yêu Vân Nhạc Kỳ nên mới cho phép hắn bước vào lãnh địa của Phong Thời. Phong Thời sẽ luôn lạnh mặt với mọi người nhưng đôi khi sẽ nói chuyện ôn hòa với Vân Nhạc Kỳ.

Mọi người nói Phong Thời yêu Vân Nhạc Kỳ tới mức mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ đều nhất định phải đem Vân Nhạc Kỳ theo, xa nhau một chút đều không chịu nổi. Bởi vì tính tình Phong Thời lạnh lùng nên không quen biểu lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng Phong Thời sẽ luôn âm thầm quan tâm Vân Nhạc Kỳ.

Cũng vì những lời nói đó từ những người xung quanh mà Vân Nhạc Kỳ mỗi lần cảm thấy tủi thân đều sẽ tự an ủi bản thân rằng Phong Thời chỉ là không quen biểu đạt cảm xúc mà thôi. Cứ như vậy mà mối quan hệ của bọn họ đã chắp vá được qua gần 7 năm.

Cho đến khi chứng kiến những người anh em của mình hy sinh vì nhau trong nhiệm vụ ở thành phố B, Vân Nhạc Kỳ mới bừng tỉnh. Tình yêu gần bảy năm giữa hắn và Phòng Thời, thứ từng được ngưỡng mộ, giờ đây bỗng trở nên nực cười.

Triều Cảnh Úc đã đỡ cho Hạ Trì một đòn chí mạng từ tang thi cấp tám. Hạ Trì cũng vì Triều Cảnh Úc mà phát điên, liều mình tự bạo tinh hạch chôn cùng hai tang thi cao cấp khác. An Tĩnh Vũ và Đoàn Mộc Vi cho đến khi chết vẫn ôm chặt lấy nhau.

Thẩm Đường gào khóc trong tuyệt vọng, ôm chặt xác Hạ Cảnh mà tự bạo. Hoặc như Thanh Y, người vì Vân Nhạc Kỳ mà nhường cả cơ hội sống sót cuối cùng.

Thậm chí không cần phải đem lên bàn cân so sánh, Vân Nhạc Kỳ cũng đủ nhận ra tình cảm giữa hắn và Phong Thời mỏng manh và trống rỗng đến nhường nào.

Cái gọi là cho phép bước vào lãnh địa, không nỡ rời xa, âm thầm quan tâm đều như một trò cười mà thôi!

Một phần cũng là do Vân Nhạc Kỳ đã thói quen với việc luôn nhường nhịn, hiểu chuyện nên mới để người khác có cơ hội tổn thương bản thân đến mức này. Cái gọi là đứa trẻ hiểu chuyện thường không có kẹo ăn quả thật là không sai mà.

Cho nên hiện tại, Vân Nhạc Kỳ không muốn phải luôn tỏ ra mạnh mẽ, hiểu chuyện, đáng tin cậy nữa mà muốn được làm càn, được yếu đuối khóc lóc. Được sống là chính bản thân mình.

“Tôi xin lỗi! Là lỗi của tôi! Lần sau tôi nhất định sẽ không để em lại một mình nữa được không?”

Lâu Hạ Doãn hạ giọng dỗ dành Vân Nhạc Kỳ, cánh tay cũng khẽ vuốt lưng Vân Nhạc Kỳ vỗ về hắn như một đứa trẻ.

“Vậy… Hức… Anh hứa đi! Cho dù đi đâu cũng phải mang theo em.” Vân Nhạc Kỳ nức nở một tiếng đòi Lâu Hạ Doãn hứa hẹn với mình.

Thật ra chính Vân Nhạc Kỳ cũng không thể hiểu nổi chính mình được nữa. Ai đời lại đi làm nũng, cố ý làm càn với một người thậm chí còn chưa quen nhau được một ngày chứ. Nhưng hắn chính là có cảm giác rất muốn thân cận với Lâu Hạ Doãn.

Mà bước đầu tiên để được thân cận là gì? Đương nhiên là có thể dính lấy nhau mọi lúc mọi nơi rồi. Hơn nữa sau khi tiếp xúc với Lâu Hạ Doãn, Vân Nhạc Kỳ cảm thấy anh là một người tốt, nhất định sẽ không nỡ lòng từ chối hắn. Và quả nhiên…

“Được! Tôi hứa với em. Cho nên Nhạc Kỳ đừng khóc nữa được không?” Lâu Hạ Doãn dùng tay lau đi những giọt nước mắt còn vương trên khóe mắt Vân Nhạc Kỳ.

Có lẽ chính Lâu Hạ Doãn cũng không thể ngờ rằng, bởi vì một câu hứa hôm nay của mình mà sau này anh liền có thêm một cái đuôi nhỏ thích làm nũng, không thể không nuông chiều được. Cái gọi là đi đâu cũng phải mang theo quả thật chính là ý trên mặt chữ.

“Được!” Vân Nhạc Kỳ được đáp ứng liền không khóc nữa. Chỉ là khi bình tĩnh lại liền có chút xấu hổ không dám đối mặt với Lâu Hạ Doãn.

Lâu Hạ Doãn cũng không làm khó Vân Nhạc Kỳ mà trực tiếp ôm người ra khỏi xe.

Lâu Từ Dương đã đợi từ lâu, lúc này thấy anh trai đang ôm Vân Nhạc Kỳ vào liền hỏi.

“Anh! Đây là làm sao vậy? Sao nhóc con lại khóc nữa rồi?”

“Không có gì! Chỉ là bị hoảng sợ một chút mà thôi.”

“Nhóc con sao lại yếu ớt như vậy chứ! Cậu rốt cuộc làm sao mà sinh tồn trong mạt thế cho đến hiện tại vậy?”

“Em rất lợi hại, là do em bị thương mà thôi!”

Mặc dù biết Lâu Từ Dương không có ý xấu, nhưng Vân Nhạc Kỳ vẫn lập tức phân bua với Lâu Hạ Doãn.

“Anh biết! Nhạc Kỳ rất lợi hại.” Lâu Hạ Doãn cũng lập tức dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con để dỗ dành Vân Nhạc Kỳ.

Nhưng Vân Nhạc Kỳ lại không vui. Lâu Hạ Doãn rõ ràng là không tin tưởng hắn. Cứ đợi đấy! Khi tác dụng phụ của việc hoán đổi cơ thể biến mất, hắn nhất định có thể trở nên lợi hại hơn cả lúc trước.

Còn lý do tại sao Vân Nhạc Kỳ lại tự tin như vậy? Đó là vì trong lúc ngủ gục trên xe, hắn phát hiện mình có thể dùng tinh thần để bước vào không gian. Hơn nữa, hắn còn tìm thấy một quyển bí kíp tu luyện, thậm chí có thể vượt xa năng lực của các dị năng giả.

Điều kiện đầu tiên để bắt đầu tu luyện là phải có huyết mạch của Diêu gia, mà cơ thể hiện tại của Vân Nhạc Kỳ hoàn toàn đáp ứng được yêu cầu này. Trong không gian, cũng có đủ linh khí và tài nguyên để hắn tu luyện.

Không chỉ vậy, Vân Nhạc Kỳ còn phát hiện mình có thể dùng tinh thần để tu luyện. Dù cơ thể không trực tiếp bước vào không gian, việc tu luyện qua tinh thần vẫn mang lại hiệu quả cho cơ thể ở bên ngoài.

Buổi tối, sau khi mọi người bổ sung năng lượng xong. Lâu Từ Dương im lặng chưa được bao lâu lại bắt đầu làu bàu.

“Haiz, thật muốn mau mau trở về thành Bạch Nguyệt mà! Nếu mỗi ngày cứ phải ăn lương khô với đồ đóng hộp như này mãi thì chắc chẳng bao lâu em sẽ trở thành một bộ xương biết đi mất.”

“Còn không phải là do em tham ăn ăn hết rau quả trong không gian sao?”

Lâu Hạ Doãn rất vô tình mà lật tẩy em trai mình.

“Anh cũng biết là dị năng không gian của em chỉ mới cấp 6 thôi mà! Có chứa được bao nhiêu đồ đâu chứ.”

“Anh còn bắt em phải mang theo một đống đồ vật linh tinh thì em làm gì có nhiều không gian để chứa đồ ăn nữa.”

“Bây giờ tinh hạch hệ không gian cũng hiếm như lá mùa thu. Dù em có muốn tăng cấp dị năng cũng đâu thể làm gì được.”

“...”

Lâu Hạ Doãn chỉ mới đáp lại Lâu Từ Dương một câu thì cậu ta đã có thể nói tới mười câu.

Lâu Hạ Doãn khẽ xoa xoa mi tâm. Thấy Vân Nhạc Kỳ sau khi ăn uống xong liền ngoan ngoãn im lặng ngồi bên cạnh anh. Lại nhìn về phía em trai đang thao thao bất tuyệt của mình liền có cảm giác rất muốn ném người đi.

“Từ Dương!”

“Vâng!” Lâu Từ Dương lấp tức nghiêm túc lại.

“Tối nay anh sẽ canh gác trước, em cùng Nhạc Kỳ đi nghỉ ngơi đi. Đợi tới giờ thay ca anh sẽ gọi em.”

“Vậy còn em?” Vân Nhạc Kỳ cuối cùng cũng lên tiếng thể hiện sự tồn tại của mình.

“Cậu ồn ào cái gì hả? Nhóc con không ngủ đủ giấc sẽ không cao lên được đâu biết không.”

Lâu Hạ Doãn còn chưa trả lời, Lâu Từ Dương đã vươn tay xoa đầu Vân Nhạc Kỳ trêu chọc. Vân Nhạc Kỳ tức giận đập bay cái móng heo đang tác loạn của hắn ra.

“Đúng rồi! Nhiệm vụ của Nhạc Kỳ là ngoan ngoãn đi ngủ.”

Nghe Lâu Hạ Doãn nói Vân Nhạc Kỳ mới miễn cưỡng đồng ý. Cầm lấy tấm thảm rồi tìm một góc nằm xuống.

Đến giờ thay ca, Lâu Từ Dương đã chủ động dậy trước. Khi hắn đang muốn đi tìm Lâu Hạ Doãn thì vô tình liếc thấy một cục tròn tròn đang run rẩy. Đến gần hơn mới thấy là Vân Nhạc Kỳ đang ôm chặt tấm thảm run rẩy, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, mồ hôi thì chảy ròng ròng.

“Anh! Anh! Hình như nhóc con bị bệnh rồi!” Lâu Từ Dương vội vàng kêu lên.

Soạt một cái, Lâu Hạ Doãn đã lập tức xuất hiện bên cạnh Lâu Từ Dương và Vân Nhạc Kỳ. Anh nhanh chóng lại gần đặt tay lên trán Vân Nhạc Kỳ, sau đó liền nhíu chặt mày lại.

“Từ Dương! Lấy một ít rượu thuốc và thuốc hạ sốt lại đây.”

“Vâng!” Lâu Từ Dương vội vàng lấy đồ ra đưa cho Lâu Hạ Doãn.

Lâu Hạ Doãn cũng nhanh chóng dùng rượu thuốc lau người cho Vân Nhạc Kỳ. Sau đó liền dỗ hắn uống thuốc.

“Nhạc Kỳ! Uống thuốc trước rồi ngủ tiếp.”

Vân Nhạc Kỳ có chút nửa tỉnh nửa mê nhìn về phía Lâu Hạ Doãn, nhưng vẫn rất nghe lời hé miệng ra.

Lâu Từ Dương nhìn cảnh này cũng biết mình không thể giúp gì nên liền ra ngoài canh gác trước.

Sau khi uống thuốc xong, Vân Nhạc Kỳ liền vô thức dính lấy Lâu Hạ Doãn không chịu buông tay. Lâu Hạ Doãn đành thuận thế ôm người vào lòng vỗ về.

“Bé con yếu ớt!” Lâu Hạ Doãn cúi xuống nhéo má Vân Nhạc Kỳ tràn đầy cưng chiều.

“Ừm!” Vân Nhạc Kỳ khẽ rầm rì một tiếng.

Khi trời sáng hẳn, Vân Nhạc Kỳ không còn sốt nữa. Lâu Từ Dương cũng phá lệ lấy một ít gạo và rau củ nấu cháo cho Vân Nhạc Kỳ.

“Nào nào nhóc con! Mau lại đây ăn một ít cháo đi! Đây là Dương ca đặc biệt nấu cho cậu đấy. Đến cả anh trai tôi cũng không có phần đâu.”

Lâu Từ Dương bưng theo một bát cháo nóng hổi đặt trước mặt Vân Nhạc Kỳ.

“Sao? Có thấy Dương ca tốt với cậu không?”

“Ừm! Cảm ơn!” Vân Nhạc Kỳ khẽ cúi đầu yên lặng ăn cháo.

Từ khi trở thành dị năng giả, đã rất lâu rồi Vân Nhạc Kỳ không còn bị bệnh nữa. Cảm giác bị bệnh quả thật là không thoải mái chút nào, nhưng cảm giác được quan tâm chăm sóc thật sự khiến người ta lưu luyến.

Vân Nhạc Kỳ đã quên mất bao lâu rồi mình mới được người khác quan tâm chăm sóc như vậy. Trong lúc cúi đầu, dường như có thứ gì đó rơi vào bát cháo, chưa đợi Vân Nhạc Kỳ phản ứng kịp thì đã có một bàn tay vươn tới nâng cằm Vân Nhạc Kỳ lên.

Giọng nói ôn nhu kèm theo chút bất đắc dĩ của Lâu Hạ Doãn vang lên.

“Sao em lại khóc nữa rồi?”

Lâu Từ Dương đứng ở một bên cũng có chút xấu hổ mà xoa xoa mũi.

“Tôi nói này! Cho dù cháo có ngon tới đâu thì cậu cũng không thể vừa ăn vừa khóc chứ!”

Vừa nghe Lâu Từ Dương nói vậy thì mọi cảm xúc của Vân Nhạc Kỳ cũng bay mất một nửa.

“Cái gì mà ngon đến phát khóc, là khó ăn đến phát khóc.”

“Hừ, nhóc con đúng là chẳng biết thưởng thức gì cả.”

“Không được gọi là nhóc con, tôi đã 20 tuổi rồi!”

“À! Hóa ra nhóc con đã tròn hai tuổi rồi sao? Dương ca đã 25 rồi đấy!”

“À! Hóa ra Lâu Dương Dương đã 2 tuổi rưỡi rồi cơ đấy!” Vân Nhạc Kỳ cũng lập tức học theo giọng điệu của Lâu Từ Dương.

“Cái gì mà Lâu Dương Dương, gọi là Dương ca!”

“Lâu Dương Dương!”

“Dương ca!”

“Lâu Dương Dương”

“Dương ca!”

“Lâu Dương Dương!”

“...”

Lâu Hạ Doãn có chút nhức đầu nhìn hai đứa trẻ to xác này cãi nhau. Thấy hai người đều sắp lật bàn lật ghế tới nơi liền tiến tới tách hai người ra.

“Doãn ca! Lâu Dương Dương bắt nạt người bệnh.” Vân Nhạc Kỳ lập tức lên án Lâu Từ Dương với Lâu Hạ Doãn.

“Anh! Nhạc Kỳ Kỳ bắt nạt em!” Lâu Từ Dương cũng bắt chước theo giọng điệu của Vân Nhạc Kỳ nói với Lâu Hạ Doãn.

“Hai đứa thật sự mới 2 tuổi đúng không?”

Chỉ một câu nói đó của Lâu Hạ Doãn đã khiến hai đứa trẻ 2 tuổi lặng lẽ tách nhau ra, mỗi người ngồi một góc tiếp tục giải quyết đồ ăn sáng của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play